Editor: Hoa Lạc Thiên Tế "Ủy thác?" Triệu Tuấn Phong gật đầu, "Ngày hôm qua cậu đột nhiên xuất hiện ở linh đường... sau đó tôi nghe bạn bè nói mới biết cậu làm việc nơi như vầy." Từ từ, vị này, chúng ta nói cho rõ ràng đi, nơi nào là nơi như vầy? Hạ Bảo vốn ngồi một bên mở phần mềm máy tính của điện thoại để tính chuyện mua quan tài, nhưng khi nghe câu hắn ta vừa nói liền ngẩng đầu, "Anh nói cái gì hả, công việc của chúng tôi là công việc đứng đắn, làm việc suốt đêm chỉ để nhận lại vài đồng tiền, bộ chúng tôi thoải mái lắm à." Tả Ngôn đáp: "Đúng thế, tôi còn chưa được nhận tiền đây." "Tôi cũng sắp quên mất chuyện cậu làm không công, một đồng lão đại cũng chưa đưa cậu hả?" Tả Ngôn lấy một chiếc ví từ trong túi áo ra đặt trong lòng bàn tay của anh ta, có ví không có tiền. Hạ Bảo buồn bực nghĩ không có tiền mà đưa ví làm gì, mở ra nhìn vào bên trong một chút, "Cậu đi cướp ngân hàng à?" Nếu đi cướp ngân hàng thì tôi với anh còn đi ăn đồ ăn nhanh làm gì, đã sớm vào nhà hàng đối diện gọi một bàn mãn hán toàn tịch rồi. Hạ Bảo trực tiếp đưa ví tiền cho cậu xem, một tấm thẻ đen đơn đơn độc độc nằm bên trong rất dễ thấy được. Ví tiền là do buổi sáng lúc lão đại Tư đi mua đồ ăn nhanh nói mình quay thưởng được nên liền cho cậu, không nghĩ đến chỗ quay thưởng này còn tặng thẻ đen đó. Tả Ngôn: [Ngươi nói xem có phải hắn định bao nuôi ta không, ta chín chắn như vầy có nên ra vẻ từ chối tượng trưng chút không?] Hệ thống: [... Ngươi ăn của ai ở của ai?] Tả Ngôn: [Mục tiêu.] Hệ thống: [Cái bồn cầu ngươi dùng đều là của người ta, đêm qua cũng là do ngươi tự vào phòng người ta, mục tiêu cũng là vì cứu ngươi mới làm này nọ.] Tả Ngôn: [Ý này của ngươi là ta nên cho tiền hắn à?] Hệ thống: [Hành động của mục tiêu chỉ là do xuất phát từ bên bị động cùng góc độ của bác sĩ, chẳng lẽ ngươi không nên báo đáp à?] Tả Ngôn trầm mặc một lát, đầu ngón tay đặt lên tấm thẻ đen, [Ngươi nói xem 200 đồng đủ không?] Hệ thống cạn lời ngay lập tức, sung đã rụng vô miệng ngươi mà ngươi còn keo kiệt như vậy à! Triệu Tuấn Phong nhìn 2 người trước mặt, trong lòng thầm hối hận trước đó quá xúc động, bộ dạng 2 tên này rất không đáng tin, với lại bọn họ... rốt cuộc làm công việc gì? Tả Ngôn nói chuyện với hệ thống xong, ngẩng đầu mới nhớ lại ở đây vẫn còn đứng 1 người nữa, hỏi: "Anh biết tôi từ ai?" Cậu có danh tiếng lớn như vậy sao? Triệu Tuấn Phong đáp: "Cảnh sát Từ nói với tôi, trước đó các người từng hợp tác." Cậu vẫn còn nhớ vị cảnh sát kia, là vụ án giết người lần trước, sau đó hắn ta còn mời bọn cậu đi uống rượu, một đám quỷ sau khi uống rượu liền mượn rượu quậy phá, trực tiếp doạ vị cảnh sát kia đến mức hắn ta phải thề sau này nếu không có việc gì tuyệt đối sẽ không tìm bọn cậu. "Việc uỷ thác anh nói trước đó là sao?" Mày Triệu Tuấn Phong nhăn chặt, vẻ mặt do dự, giữa mi tâm có một ấn ký nhạt nhẽo, đây là dấu vết do thường xuyên nhíu mày để lại. "Chết người." Tả Ngôn hỏi: "Chết người?" Triệu Tuấn Phong gật đầu, tầm mắt dừng trên người Hạ Bảo. Tả Ngôn nói: "Chúng ta làm cùng phòng làm việc." Hạ Bảo đặt điện thoại xuống, ngã lưng lên ghế, "Hạ Bảo, xin chào." Triệu Tuấn Phong bắt tay với anh ta, cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến, ánh mắt nhìn 2 người bọn cậu có chút nghi ngờ, trong đó lại để lộ ra một tia cẩn thận. Nếu không phải cảnh sát Từ đã vỗ ngực cam đoan thì hắn ta đánh chết cũng không tin trên đời này có loại phòng làm việc như vầy. Ngoài cửa truyền đến tiếng y y a a, rất nhanh liền biến mất, hẳn là ai đó đang luyện giọng. Chỗ bọn họ đang ở là một rạp hát, lớp trang điểm trên mặt Triệu Tuấn Phong đã được tẩy trang sạch sẽ, nhưng diễn phục trên người vẫn chưa cởi. "Anh chắc là muốn nói ở đây chứ?" Triệu Tuấn Phong đáp: "Không sao, bọn họ biết tôi ở đây sẽ không vào." Đồ đệ nhỏ của đại gia Trịnh có thể nói là tiền đồ vô lượng, bối phận trong nghệ thuật kịch lại khá nghiêm, không cần biết là ở phương diện nào thì Triệu Tuấn Phong đều khiến người ta muốn nâng đỡ. "Tôi muốn hỏi nếu một nơi thường xuyên có người chết thì là do gặp chuyện gì?" Tả Ngôn nhìn về phía Hạ Bảo, mấy chuyện kiểu này thì cậu không rõ lắm. Hạ Bảo đáp: "Chuyện này cũng còn tùy vào tình huống, có thể là do người tác quái, cũng có thể là do oan hồn lệ quỷ. Không tận mắt nhìn thấy thì chúng tôi không phân tích được." Nói xong liền cho Tả Ngôn một ánh mắt. Nếu hôm qua tên này có ở thôn Trịnh gia, vậy không chừng có liên quan đến chuyện của Cát Lan nhóm bọn cậu, đống xương trắng ở khu rừng ngoài thôn Trịnh gia bọn cậu vẫn chưa quên. "Không phải do người làm." Tả Ngôn hỏi: "Sao anh chắc chắn như vậy?" "Nếu do người làm thì người tôi tìm sẽ là cảnh sát chứ không phải cậu." Hạ Bảo nói: "Vậy anh nói cụ thể tình huống cho tôi nghe một chút, nếu anh muốn giải quyết thì chúng tôi còn phải đến hiện trường xem xét, anh phải biết gì nói đó nói hết cho tôi. Đúng rồi, nếu anh muốn chính thức uỷ thác chúng tôi làm việc theo yêu cầu của anh, vậy mời anh hãy ký tên vào hợp đồng này, sau đó mọi chuyện đều phải giao hết cho chúng tôi, còn nữa, xin hãy trả trước một nửa tiền công, nửa còn lại sau khi chuyện giải quyết xong thì chuyển khoản." Sau đó cũng không biết anh ta từ đâu lấy ra một tờ giấy đen chữ đỏ, đặt trên bàn đẩy đến trước mặt Triệu Tuấn Phong. Triệu Tuấn Phong kinh ngạc nhìn anh ta, lấy ở đâu ra vậy? Trong lòng hắn ta có chút sợ hãi, cúi đầu nhìn hợp đồng vài lần nhưng trong đầu đã loạn hết lên. Tả Ngôn lặng lẽ đến gần Hạ Bảo, lôi kéo anh ta bước vài bước về phía cửa, "Tốc độ như vậy à?" Hạ Bảo nói: "Đây là cơ hội tốt, hắn ta vừa lúc tìm đến cửa, hơn nữa, nếu đổi thành chị của tôi, với tốc độ của bả thì hiện tại đã sớm xuất phát đến hiện trường rồi." Thường xuyên có người chạy đến phòng làm việc của bọn cậu muốn giải oán bắt quỷ, phần lớn quỷ hồn quấn lên con người đều là do chấp niệm. Một khi đụng chạm đến lợi ích hoặc là chuyện khiến bọn họ chột dạ thì sẽ có người lập tức muốn bọn cậu dừng điều tra. Bọn cậu cũng không phải kiểu gọi đến thì đến đuổi đi thì đi, giải quyết xong một vụ án, dựa theo công đức mà tính độ nhiều ít, chuyện này có liên quan đến việc giảm ác quả của bọn cậu. Quỷ hồn ở lại dương gian càng lâu thì càng khó rời đi. Triệu Tuấn Phong tự hỏi mãi, rốt cuộc vẫn ký tên, nếu không điều tra rõ thì ai biết được người chết tiếp theo có phải hắn ta không. "Chỗ tôi nói có người chết chính là thôn Trịnh gia, thôn này có gì đó khá kì quái..." "Anh Triệu! Chân chú Tôn bị đau, chú ấy nói để anh diễn thay chú ấy một tuồng." Giọng nói giòn giã ngoài cửa đánh gãy lời hắn ta, mày Triệu Tuấn Phong nhăn càng chặt hơn. Một lát nữa lại có một tuồng diễn, mà chuyện hắn ta muốn nói lại không thể một lát là xong, vậy nên bọn họ hẹn nhau, sáng sớm ngày mai hắn ta sẽ lái xe đến đây chờ 2 người bọn cậu sau đó cùng đến thôn Trịnh gia. Trước khi Tả Ngôn rời khỏi rạp hát, cậu không tự chủ được mà quay đầu lại, dáng người của Triệu Tuấn Phong khiến cậu cảm thấy có hơi quen thuộc. Dọc đường đi cậu luôn suy đi nghĩ lại chuyện này. Trạng thái này vẫn luôn duy trì liên tục cho đến khi về đến phòng làm việc, Hà Đạt Hoa đã dẫn Cát Lan về mua măng. Phòng làm việc chỉ còn lại Ngô Khoan, hắn ta cười ha ha nhận nến. Lần này hình như có loại nến nào đó bị mua ít đi, nhưng đó lại là loại hai tên quỷ còn lại này đều thích ăn. Sau khi Tả Ngôn nghe kể sự tích của hắn ta liền có chút sợ hắn ta, mắt thấy hắn ta nói vài câu liền có thể khiến Hạ Bảo cam tâm tình nguyện ăn loại nến khác. Cậu vô thức sợ run cả người, tẩy não trong vô hình là đáng sợ nhất. Về văn phòng cậu gặp được Tư Già liền kể việc gặp Triệu Tuấn Phong cho hắn nghe. Tư Già đang nâng cái ly máu, trong nháy mắt khiến cậu nhớ lại đêm hôm qua. "Ngày mai tôi đi cùng 2 cậu." Tả Ngôn ngẩng đầu, đi cùng? "Không muốn?" "Không phải." Cậu ngồi giữa ghế sa lông ăn đồ ăn vừa mua về, cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng. Chỗ bên cạnh trên ghế sô pha lõm xuống, đôi đũa sắp được bỏ vào miệng bị đè lại, cậu mắt mở trừng trừng mà nhìn miếng gà tẩm ớt bự vào miệng tên nào đó. Có ý gì đây hả?! Tư Già nhẹ nhíu mày, yết hầu khẽ chuyển động, nuốt xuống, "Cơ thể của em đã tốt hơn chưa." Tả Ngôn mắt thấy hắn trực tiếp chuyển hộp gà đến trước mặt mình, từng miếng từng miếng bỏ vào miệng ăn, lại không hề định chừa lại chút gì cho cậu, cậu nhịn, dù gì cũng không đánh lại hắn, đoạt không lại hắn, bình tĩnh bình tĩnh. "Đỡ hơn rồi." Ăn nhiều thứ kia như vậy, sao có thể không đơ hơn. "Máu là thứ thuần âm hàn, thân thể của em bài xích nó, đêm hôm qua là do tôi liều lĩnh." Anh biết sai rồi thì đừng ăn nữa, chừa lại cho tôi 2 miếng. "Đêm qua... tình thế cấp bách, tôi bất đắc dĩ nên mới làm vậy, tôi có thể phụ trách. Nhưng nếu như em không cần thì tôi sẽ không nhắc lại." Anh bạn này, anh có biết người anh làm đêm qua không chỉ là quốc bảo mà còn là một thân thể chưa đầy 2 tuổi. Chúng ta có thể nói đến vấn đề bồi thường chút được không? Hệ thống: [Không phải hắn đã đưa thẻ đen rồi à?] Tả Ngôn: [Đừng nói chuyện.] Tả Ngôn mãi vẫn không đáp lời, Tư Già ăn xong miếng gà tẩm ớt cuối cùng, liếc mắt qua chỉ thấy thiếu niên cắn đũa vẻ mặt cô vợ nhỏ nhìn hộp gà tẩm ớt. Sau đó lại nâng mắt nhìn hắn đầy ai oán, như muốn nói anh sao lại ăn hết vậy hả. Tư Già cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ đầu của cậu, "Hôm qua vừa làm xong, hôm nay không được ăn cay nóng." Hắn nói xong liền thu dọn hộp gà mang ra ngoài, chỉ chừa lại bóng lưng cho cậu. Tả Ngôn cầm đôi đũa dính vị cay lên, phía trên vẫn còn đỏ đỏ, nhưng mà... "Không phải hắn đã biết thân thể mình khoẻ hơn từ lâu rồi ư?" Với lại, lý do không muốn cho cậu ăn cay nóng phải là do cậu còn nhỏ ruột non lẫn dạ dày vẫn còn chưa tốt mới đúng. Nói một câu như vậy, ngược lại càng giống như hắn dùng tư duy của nhân loại. ( Ý em Tả là quỷ không biết sau khi làm không được ăn cay nóng do không tốt cho bông cúc á:)))) Tả Ngôn: [Hệ thống, ngươi nghĩ sao?] Hệ thống: [Ta không biết gì hết.] Tả Ngôn: [Trả lời thẳng vậy à? Có quỷ.] Hệ thống: [Mục tiêu phong toả cảnh trong mơ, ta không thể liên lạc với thế giới thực được.] Tả Ngôn: [Vậy nên làm sao bây giờ? Có gặp chuyện gì không?] Hệ thống: [Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ là chúng ta có thể ra ngoài, nhưng mà...] Tả Ngôn: [Nhưng mà gì?] Hệ thống: [Đôi mắt của ta không đổi được rồi.] Nhìn người và mãnh thú đại chiến một đêm, đôi mắt sớm hư hao của nó rốt cuộc cũng hỏng. Tả Ngôn: [Còn có thể nhìn thấy gì không?] Hệ thống: [Một mảnh gạch men.] Tả Ngôn ho nhẹ một tiếng, [Có sao đâu, gạch men mà ngươi từng tha thiết mơ ước có rồi.] Hệ thống: [Ha hả ha hả ha hả.] Sáng sớm hôm sau, hội hợp trước cửa rạp hát. Triệu Tuấn Phong vừa thấy nam nhân này vậy mà cũng đến liền co quắp lại, sau khi trở về hắn ta có hỏi cảnh sát Từ thêm vài chuyện có liên quan đến phòng điều tra đặc biệt này, hắn ta mới biết được vị lão đại của phòng điều tra đặc biệt chính là người này... không, có thể không phải là người. Sư phụ từng nói, lúc ông ấy còn bé người này đã mang bộ dáng này, bây giờ ít nhất cũng phải 100 tuổi rồi, nhưng bộ dạng còn trẻ hơn hắn ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]