Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Lúc đi thì mang theo một cái bình, trong bình là một nữ quỷ, lúc về thì trong túi lại nhiều thêm một món đồ chơi hình con vịt.
Tư lão đại cuối cùng cũng 'sa hoa' một lần, ghế về là ghế giường nằm, cám ơn trời đất chiếu cố, mông của cậu không còn bị giày vò nữa.
Con vịt đồ chơi ngồi xổm dưới chân giường, cái cánh bị gắn lại không chặt do run rẩy mà bắt đầu đánh nhịp với cơ thể, Tả Ngôn suy đoán có phải thứ này từng chơi trò gõ phách không nhỉ.
Tả Ngôn cúi đầu xuống, tóc cậu cũng theo đó mà rũ xuống, "Nó là thứ gì vậy?"
Cậu chỉ biết nó là đồ đệ của tên hoà thượng kia, nhưng đồ đệ nhà ai lại không có mũi có mắt, dù không có cũng ít nhất phải là vật sống, có ai từng gặp qua người nào nhận đồ đệ là đồ chơi chưa?
"Đồ đệ của Mục Trấn."
Tả Ngôn nói: "Mục Trấn là tên hoà thượng... trọc kia à?"
Tư Già đeo tai nghe lên, ngón tay theo tiết tấu mà gõ nhịp, "Một tên hoà thượng giả."
"Chùa Vụ Ẩn ở nơi hẻo lánh như thế mà vẫn có người đi dâng hương à?"
"Quỷ đâu cần đi đường."
Tả Ngôn ngạc nhiên, là sao, chùa đó là nơi để quỷ dâng hương ư?
Tư Già nói: "Chùa Vụ Ẩn từ xưa đến giờ đều luôn siêu độ vì vong linh, chỉ cần vong linh đó có thể lên núi.
Đừng nghĩ rằng dùng sức người đi lên đã than khó, nếu vong linh hoặc quỷ muốn một mình lên núi, vậy thứ chúng nó phải đi qua chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-di-dung-mo-nua/1795066/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.