Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
"Nương tử, đợi vi phu với."
Chỉ thấy mỹ nhân dáng người đẫy đà nâng tay áo che khuất nửa khuôn mặt, trừng mắt hờn dỗi, "Sao chàng lại chậm như vậy~"
Nam nhân cao lớn anh khí ôm lấy bả vai của nàng, nghiêng đầu chịu tội, "Là lỗi của vi phu."
Hệt như một đôi vợ chồng hết sức bình thường, điểm bất bình thường duy nhất, chính là diện mạo của hai người này đẹp mắt hơn những người bình thường khác một chút.
Thị vệ gác cổng thành nhìn quét qua quét lại trên mặt hai người bọn họ, trọng điểm là nhìn kỹ gương mặt của nam nhân, một bên còn cầm theo một bức hoạ để đối chiếu.
"Bỏ tay áo xuống!"
Tả Ngôn khẩn trương đến mức đổ mồ hôi tay, sau đó liền được một bàn tay to lớn nắm chặt, "Nương tử đừng sợ."
Tả Ngôn tránh ra phía sau hắn, bỏ cánh tay xuống, một câu nương tử hai câu nương tử, thật là chiếm đủ tiện nghi.
Trong mắt thị vệ hiện lên một tia kinh diễm, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó phất phất tay để hai người rời đi.
Sau khi vào thành, người đến người đi, vì phải giấu giếm sợ để lộ sơ hở, vẫn phải tiếp tục diễn.
Tiêu Lưu Tuý kéo lấy tay cậu, một chút cũng không sốt ruột, thỉnh thoảng còn lựa lựa vài món trang sức trong quầy hàng của người bán hàng rong ven đường, "Nương tử, nàng xem chiếc kẹp này..."
Tả Ngôn cười nói: "Không cần."
Vừa mở miệng, chiếc kẹp đã dừng trên tóc của cậu.
Tiêu Lưu Tuý đánh giá cậu, "Nương tử mang cái gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-di-dung-mo-nua/1795030/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.