Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Xuyên qua một hành lang hắc ám âm trầm, sau gian cửa sắt ở cuối cùng, chính là nơi giam giữ Tiêu Lưu Tuý.
"Mở cửa."
"Dạ, Vương gia."
Tả Ngôn vừa nhìn liền đau lòng, trên áo lót màu trắng dính vài vệt máu, tay bị xích lại, đầu cúi thấp, mái tóc dài che hết khuôn mặt.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tiêu Lưu Tuý ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, sau khi nhìn thấy cậu, khoé miệng nâng lên một nụ cười.
"Vương gia."
Cười cười cười, cười cái rắm, đã lúc nào rồi mà còn cười.
Đầu ngón tay đặt trên người của hắn, hơi dùng sức một chút, Tiêu Lưu Tuý hút một ngụm khí, uỷ khuất nói, "Đau..."
Đau chết anh luôn đi.
Sai người thả hắn xuống, Tiêu Lưu Tuý nhất thời vô lực mà ngã vào lồng ngực của cậu, hai tay ôm cổ cậu, hai má dán vào lồng ngực cậu, hít sâu một hơi.
"Vương gia thật thơm..."
Tả Ngôn giữ chặt thân thể của hắn, thật muốn một tay bóp chết hắn.
Vốn định làm một cái ôm công chúa, nhưng thể trọng của người trong ngực không thoạt nhìn nhẹ như vậy.
Sau hai lần cố gắng, vì không muốn quăng người xuống giữa đường gây thương thêm thương tích cho hắn, nên mới muốn gọi người nâng hắn ra ngoài, nhưng...
"Buông tay."
"Không, ta muốn Vương gia ôm." Nói xong còn cọ cọ vào cổ của cậu.
Cái đầu với cái thể trọng này của anh, ai mà ôm cho nổi!
Lúc bình thường chỉ là đôi khi mới làm nũng, nhưng sau khi bị thương liền triệt để hoá thành tên vô lại.
Vô luận nói như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-di-dung-mo-nua/1795021/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.