Một đêm dài đen tối, đèn bàn học chỉ ngừng sáng hai tiếng đồng hồ, chồng sách mỗi ngày một nhiều lên, nhiều đến mức nằm la liệt dưới đất. Trên tường ngoài dán thời khóa biểu, công thức còn có mấy bài thi dán ngay trên bàn học, dù điểm kém hay điểm cao thì đều nhàu nhĩ và rách nát, đủ cả. Căn phòng nhỏ tuy xinh xắn nhưng bí bách, ngột ngạt đến khó chịu. Đồng hồ báo thức chưa kịp kêu, một bàn tay mảnh mai đã vươn ra nhấn nút nguồn. Đôi chân nhỏ nhắn rời chăn xuống giường, xỏ dép, đi thẳng đến bên tủ quần áo, mặc bóng tối giam chân vây giữ.
Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi: "Sao mình sống được đến bây giờ?"
Kịch! Cửa khép.
...
Bữa sáng giản đơn đã sắp sẵn trên bàn. Bố xem tin tức, mẹ chuẩn bị cơm trưa. Cả nhà dùng bữa. Mẹ Kiều gắp thức ăn bỏ bát con, nhắc nhở:
- Con mau ăn đi không trễ giờ đi học.
- Vâng mẹ.
- Nay con có bài kiểm tra đúng không? - Bố Kiều hỏi. Ông vẫn tập trung ăn cơm, không nhiều lời mà nói. - Làm tốt nhé con!
- Con biết rồi ạ.
Kiều Mẫn Nhi vẫn cúi đầu, đáp lại.
- Dạo này điểm số của con xuống dốc lắm đấy nhé. Mẹ không muốn nói nhiều đau, mấy cái CLB của con chẳng biết lợi lộc gì nhưng đừng để ảnh hưởng đến việc học của mình.
Bố Kiều cũng góp lời:
- Được thì con rút khỏi CLB đi. Vừa nguy hiểm lại tốn thời gian. Cái tay của con đấy, sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-chon-binh-yen/3589127/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.