Hoắc Tiểu Tiểu tức muốn hộc máu che miệng Tiểu Vũ, chỉ sợ bị ba cô ở trong thư phòng có cửa sổ sát đất mở rộng ở lầu ba nghe được. Tiểu Vũ thấy dáng vẻ hoảng loạn, lúng túng này của cô thì biết trong lòng cô có quỷ. Cậu bắt lấy tay Hoắc Tiểu Tiểu: "Nói với anh một chút, vội vàng chuẩn bị đâu làm việc xấu?" Hoắc Tiểu Tiểu vừa thấy chuyện mình lén đi không dối gạt được Tiểu Vũ nữa, cô kéo cậu ra ngoài cửa: "Không phải đi làm việc xấu, hôm nay đám Dịch Khiêm có trận bóng rổ, em muốn đi xem, anh Tiểu Vũ, anh coi như chưa từng nhìn thấy em, chút nữa cũng đừng nhắc tới em trước mặt ba em, ba em nhắc đến em anh cũng nói chưa từng thấy em, được không?" Tiểu Vũ nhíu mày lại: "Em muốn xem đấu bóng rổ thì đi, vì sao anh không thể nhắc đến em trước mặt ba em?" "Anh Tiểu Vũ, anh thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Cả ngày anh ở bên cạnh ba em, em mới không tin anh không biết gì cả." Tiểu Vũ nhéo nhéo mặt cô: "Con nhóc nhà em, bây giờ là em cầu anh hay là anh cầu em? Có còn muốn ra ngoài xem thi đấu nữa không?" Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi: "Hôm trước em trốn học đi quán bar bị ba em bắt được ở cửa quán bar, hôm nay ba bảo em ở nhà tự kiểm điểm, không cho em ra ngoài." Nói đến chuyện quán bar, cô lại căm giận bất bình nói thêm vài câu: "Cũng không biết làm sao mà ba em đúng lúc bắt được em ở cửa quán bar, trùng hợp như vậy em mới không tin, chắc chắn là có người mật báo." "Thế nào? Em còn muốn báo thù sao?" "Đó là đương nhiên! Để em biết được là ai mật báo cho ba em, em thế nào cũng phải khiến người đó hối hận! Anh Tiểu Vũ, anh biết ba em làm thế nào bắt được em không?" Tiểu Vũ muốn nói lại thôi: "Làm sao anh biết được. Không phải em muốn đi xem thi đấu sao? Mau đi đi, đến muộn là không xem được nữa." "Vậy anh đồng ý với em, giúp em giữ bí mật, không nhắc đến em trước mặt ba em?" "Được, hôm nay anh coi như chưa từng thấy em, nhưng anh cảm thấy ba em không dễ lừa như vậy, về sớm một chút, bị ba phát hiện là coi như em xong đời." Hoắc Tiểu Tiểu nhướng mày cười nói: "Yên tâm đi, ông nội nói làm chủ cho em, ba em muốn ra tay thì còn phải qua cửa ông nội đó. Em đi trước đây, cảm ơn anh Tiểu Vũ, yêu anh!" "Miệng lưỡi trơn tru, mau đi đi." Hoắc Tiểu Tiểu cười cười, vội vã rời đi. "Tiểu Vũ, ở cổng làm gì? Còn không đi vào?" Giọng nói của Hoắc Tùy Thành rất có tính xuyên thấu, từ ban công thư phòng lầu ba sau vườn hoa truyền đến, dọa cho Hoắc Tiểu Tiểu đã đi đến bên ngoài tường rào lảo đảo một cái, kinh ngạc thốt lên một tiếng té trên mặt đất. Cô vội vàng che miệng lại. "Không có gì, vào ngay." Tiểu Vũ cao giọng nói với Hoắc Tùy Thành, ngay sau đó cậu quay đầu nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, thấp giọng nói: "Chậm một chút!" "Biết rồi, biết rồi!" Hoắc Tiểu Tiểu hạ giọng, đứng lên vỗ vỗ bụi trên người, khom lưng, đi dọc theo tường rào. Tiểu Vũ cười cười, nhấc chân vào cửa, Hoắc Tùy Thành còn đứng trên ban công nhìn nơi vừa rồi anh nói chuyện với Tiểu Tiểu. Chỗ đó mặc dù là điểm mù nhưng cũng không xác định được lúc đó hắn có nhìn thấy Tiểu Tiểu hay không. Cậu lên lầu, đẩy cửa thư phòng ở lầu ba ra. "Anh Thành, tìm em có chuyện gì?" Hoắc Tùy Thành đứng trên ban công, quay đầu nhìn cậu một cái: "Tỉnh rượu rồi?" Tiểu Vũ cầm quả nho nhét vào trong miệng, nghe Hoắc Tùy Thành nói như vậy thì cười nói: "Tỉnh rồi." "Vừa rồi ở ngoài cửa nói chuyện với ai?" "... Không có ai, em gọi điện thoại ấy mà." Hoắc Tùy Thành từ ban công đi vào: "Mấy người cứ nuông chiều nó đi." Hắn nói như vậy, Tiểu Vũ liền biết con nhóc Tiểu Tiểu kia bị lộ rồi, trong lòng không khỏi vì nhóc con tối nay trở về mà mặc niệm một câu. "Quen coi trời bằng vung, trốn học đi quán bar, nếu như không phải cậu đúng lúc uống rượu ở đó..." "Nuông chiều thì làm sao? Tiểu Tiểu cũng không phải là loại người dễ bị làm hư, hiểu chuyện lại nghe lời, học tập cũng không tệ, thật sự không biết anh có chỗ nào không hài lòng về con bé. Anh Thành, anh quản nó quá nhiều rồi, cho nên bây giờ nó đang ở thời kỳ nổi loạn liền thích đối đầu với anh, anh xem nó đối với em và ông, cả ngày cười tủm tỉm, anh nghĩ lại anh xem..." Hoắc Tùy Thành nhấc mí mắt lên: "Gần đây ở châu Phi có dự án, cậu muốn đi à?" "... Con gái ở thời kỳ nổi loạn, nên quản thì vẫn phải quản, trốn học đi quán bar thật sự là gan to bằng trời, bây giờ mặc kệ thì sau này phải làm sao? Anh Thành, anh làm rất đúng." Hoắc Tùy Thành hừ lạnh một tiếng: "Ngồi đi." Tiểu Vũ cười hắc hắc, ngồi xuống trước bàn sách. Mà bên kia, Hoắc Tiểu Tiểu "chạy thoát" được hai con đường, cuối cùng cũng bắt được taxi. Lúc lên xe, trong nhóm chat cuối cùng cũng có động tĩnh, trận bóng rổ quả thật bắt đầu rồi, mấy người nghỉ ngơi giữa trận, lại gửi tới mấy tấm hình mà Lục Tĩnh Nhất cho rằng tư thế ở trên sân bóng của bọn họ quả thật rất đẹp trai. Vào cuối tuần, con đường chỗ Hoắc Công Quán cực kỳ kẹt xe, một cái đèn đỏ mà dừng hơn nửa ngày, một ngã tư đường mà chật như nêm cối. Hoắc Tiểu Tiểu gắng sức chạy hơn nửa tiếng mới tới nơi được. Trước khi vào trường học, cô đặc biệt mua năm chai nước tại quầy bán đồ vặt bên ngoài trường. Vừa bước vào trường học, nhìn từ xa xa, ở sân bóng rổ ngoài trời có rất nhiều người, vây quanh thành từng vòng, kiến chui không lọt, hoàn toàn không chen vào được. Hoắc Tiểu Tiểu đi qua lại ở phía bên ngoài đoàn người, thông qua khoảng cách của đám người nhìn thấy mấy người đang nghỉ ngơi giữa trận đang đứng với nhau lau mồ hôi uống nước. Đợi đã- Uống nước? Bạn học đưa nước cho bọn họ hình như là... Tưởng Thiến? Tưởng Thiến là con kế của mẹ cô, sau khi học nhà trẻ xong, cô ấy theo đám bọn họ học cùng một trường tiểu học, tốt nghiệp tiểu học xong lại cùng bọn họ tới trường trung học. Hoắc Tiểu Tiểu không có thành kiến gì với cô ấy, tiếp xúc cũng không nhiều, chỉ là bình thường Tưởng Thiến cũng quá yếu ớt, dáng dấp lại gầy gò, vẫn thích khóc nhè như khi còn bé. Quan trọng nhất chính là, cô ấy thường xuyên xum xoe quanh đám người Dịch Khiêm, mỗi lần đi ra ngoài chơi thì luôn thích theo phía sau bọn họ, dường như rất thích chơi với bọn họ. Đáng tiếc, đám Dịch Khiêm dường như cũng không quá thích con gái yếu ớt, đối với cô ấy hờ hững, lạnh lùng. Nhưng nghị lực của Tưởng Thiến không tệ, vẫn luôn theo đuổi tới bây giờ. Hoắc Tiểu Tiểu bỏ ra sức chín trâu hai hổ để đẩy đám người ra, liền thấy Tưởng Thiến và hai bạn gái cầm mấy chai nước trong tay, đang nhìn mấy người Dịch Khiêm uống nước. Mà nước mấy người Dịch Khiêm đang uống có cùng nhãn hiệu với nước trong tay Tưởng Thiến. Nước đó cũng không rẻ, một chai cũng phải có giá ba chữ số. Lục Tĩnh Nhất tinh mắt, liếc mắt nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu trong đám người ở đối diện liền nhanh chóng nhét nước trong tay vào tay Hướng Sâm rồi chạy tới. Hoắc Tiểu Tiểu nghe được tiếng kích động đè nén trong đám người. "Không phải cậu nói không tới sao?" Vừa nói vừa cầm đi ba chai nước mà Hoắc Tiểu Tiểu ôm trong ngực: "Đi đi đi, tớ nói cho cậu biết, vừa rồi cậu không đến, không thấy được tụi tớ hành hạ bọn họ thế nào đâu. Dịch Khiêm, Tiểu Tiểu tới rồi." Mấy người trong đám người ngẩng đầu, Tưởng Thiến trông thấy Hoắc Tiểu Tiểu thì khẽ cắn môi, nhường sang bên phải một bước. Dịch Khiêm đứng dậy, mồ hôi chưa lau đi trên trán theo gương mặt chảy xuống: "Sao em lại tới đây?" "Làm sao? Không chào đón tớ đến?" Lục Tinh Thần nói chen vào: "Không phải hôm qua cậu nói ba cậu không cho cậu đi ra ngoài sao?" "Bên trên có chính sách, bên dưới có đối sách, vì xem các cậu thi đấu mà tớ trốn ra ngoài, đủ thành ý, đúng không?" Lục Tĩnh Nhất khoác vai Hoắc Tiểu Tiểu: "Đủ! Đương nhiên là đủ! A, đây là nước Tiểu Tiểu mua, mỗi người một chai." Lục Tĩnh Nhất ném hai chai nước trên tay tới, Hướng Sâm và Tưởng Duyệt đón được một cách chính xác. Hoắc Tiểu Tiểu nhìn cánh tay khoác lên trên vai mình, cô không khách sáo chút nào mà hất ra: "Lục Tĩnh Nhất, cậu cách xa tớ ra một chút, hôi chết!" "Hôi chỗ nào? Đây là sức hấp dẫn của đàn ông, cậu thì biết cái gì." Hoắc Tiểu Tiểu ước lượng hai chai nước trong tay, nhìn hai chai nước hơn ba chữ số trên tay Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần, cô huơ huơ: "Xem ra hai người các cậu không cần?" Lúc này Lục Tinh Thần mới đặt nước của Tưởng Thiến ở bên chân rồi vươn tay về phía cô. Hoắc Tiểu Tiểu đưa một chai cho cậu, cầm một chai khác ngồi vào bên cạnh Dịch Khiêm. Dịch Khiêm dùng cánh tay chọc chọc cô: "Giúp tôi vặn ra." "Cậu nghĩ hay lắm!" Dịch Khiêm xoa xoa cổ tay: "Vừa rồi chơi bóng mệt chết rồi, tay không có tí sức lực nào." Hoắc Tiểu Tiểu liếc nhìn anh. "Mệt thật, không lừa em." Hoắc Tiểu Tiểu không muốn tin Dịch Khiêm ngày hôm qua đạp một cái khiến cho người ta lăn như con heo quay hôm nay lại không có tí sức nào để vặn nắp chai, chỉ biết sai cô. Mặc dù biết có đôi khi Dịch Khiêm thích kiếm chuyện nhưng cô vẫn vặn nắp chai ra giúp anh. Dịch Khiêm hơi ngửa đầu, mở miệng ra. Hoắc Tiểu Tiểu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh: "Cậu điên rồi đúng không? Còn muốn để tớ đút cho cậu? Thích uống thì uống, không uống thì thôi, chuyện giấy kiểm điểm tớ còn chưa có tính sổ với cậu đâu!" "Chút nữa là bắt đầu rồi, chỉ một ngụm thôi, nhanh lên, uống xong là ra sân." Hoắc Tiểu Tiểu cắn răng, vặn nắp chai ra đút cho anh uống một ngụm. "Được rồi." Nước đọng thuận theo khóe miệng chảy xuống, Dịch Khiêm đưa tay lau đi: "Được rồi, không khát nữa." Lục Tinh Thần nhìn chai nước đã vặn nắp trong tay mình, cậu trở tay lặng lẽ vặn chặt, đi qua chuẩn bị đưa nước cho Hoắc Tiểu Tiểu, mấy người Lục Tĩnh Nhất ồ lên ngồi tới: "Tiểu Tiểu, vừa rồi cậu không đến, không nhìn thấy được dáng vẻ tớ ném bóng vào rổ, nếu như cậu thấy được, chắc chắn sẽ bị sự đẹp trai của tớ làm cho không ngậm miệng được." "Được rồi, đừng thổi phồng." "Cái gì gọi là thổi phồng? Đợi chút nữa để cậu xem kỹ thuật ném rổ của tớ, Dịch Khiêm cũng không đuổi kịp!" "Này, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, đừng nói chuyện nữa." Một tiếng còi vang lên, mấy người Dịch Khiêm đứng dậy, đi về phía giữa sân bóng. Xung quanh thỉnh thoảng có ánh mắt như có như không liếc tới, Hoắc Tiểu Tiểu còn mơ hồ nghe được vài tiếng nghị luận, hòa với tiếng kêu khắp nơi, cô không nghe rõ. "Cậu ấy chính là Hoắc Tiểu Tiểu?" "Đúng vậy, chính là cậu ấy." "Khuôn mặt... sao lại thế... hâm mộ..." "Đúng vậy..." "Nghe nói... thích cậu ấy..." "Thật không vậy?" Nghe được lời nghị luận nhiều rồi, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không để ý chút nào, trong trường học, mấy người Dịch Khiêm bình thường quá làm người khác chú ý tới, lăn lộn trong đám bọn họ quả thật là đủ để kiêu ngạo, có đôi khi cô thậm chí còn nhận thư tình thay mấy người bọn họ. Từ sau khi Hoắc Tiểu Tiểu xuất hiện, sắc mặt của Tưởng Thiến vẫn không tốt lắm, cô ấy đứng một bên, nhìn năm người đám Dịch Khiêm sáp đến bên cạnh Hoắc Tiểu Tiểu, cô ấy cũng muốn trở thành một thành viên trong đám bọn họ, dù chỉ là gặp mặt lúc bình thường, có thể chào hỏi cũng được. "Tiểu Tiểu, cậu cũng tới?" Cô ấy lấy hết dũng khí, tiến lên nói chuyện với Hoắc Tiểu Tiểu. Cô ấy biết, người mẹ trên danh nghĩa của cô ấy là mẹ ruột của Hoắc Tiểu Tiểu, rất lâu trước kia cô ấy đã biết. Bởi vì có tầng quan hệ này, mỗi lần cô ấy nói chuyện với Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tiểu Tiểu cũng sẽ không quá từ chối cô ấy. Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu nhìn vào trong sân bóng, nói chuyện câu được câu không: "Đúng vậy, vốn dĩ tớ không muốn tới nhưng vẫn tới, cậu có chuyện gì sao?" "Không có gì, chỉ là muốn tới đây trò chuyện với cậu vài câu, đúng rồi, hôm qua mẹ nói mẹ rất nhớ cậu, gần đây cậu có muốn cùng mẹ ăn một bữa cơm không?" "Nói sau đi, gần đây tớ không rảnh." Hoắc Tiểu Tiểu trả lời qua loa. "Woa-" "Đẹp trai quá!" "Quả bóng kia đẹp trai quá! Cậu thấy không!" Xung quanh phát ra một loại tiếng kinh hô lên. Hoắc Tiểu Tiểu giật mình, năm thiếu niên phấn chấn mạnh mẽ và năm người bạn nhỏ béo mập ở nhà trẻ trong trí nhớ chồng lên nhau. Trong sân bóng, Lục Tĩnh Nhất ném vào rổ nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu, cậu cười cười, giống như đang hỏi xem có đẹp trai hay không. Hướng Sâm đưa tay vỗ mạnh một cái vào gáy cậu: "Lục Tĩnh Nhất cậu muốn chết à? Cướp bóng của tớ làm gì?" Tưởng Thiến tiến đến bên tai Hoắc Tiểu Tiểu, hỏi cô: "Tiểu Tiểu, tớ nghe nói cậu thích một người trong số bọn họ, cậu thích ai vậy?" Hoắc Tiểu Tiểu dùng vẻ mặt khó nói nên lời để nhìn cô ấy: "Ai? Ai tung tin đồn nhảm vậy?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]