Đây là thủ đoạn trước sau như một của Hoắc Tiểu Tiểu khi đối mặt với Dịch Khiêm, mặc kệ Dịch Khiêm muốn nói gì, có lỗi thì nhận sai trước, để anh không còn lời để nói thì sẽ không líu lo không ngừng mà dạy dỗ mình nữa.
Dịch Khiêm thoáng lui về sau một bước.
Đôi mắt trong suốt phát sáng kia dưới sự tô điểm của đèn đêm dường như cất giấu muôn vạn ánh sao, khuôn mặt còn bụ bẫm khi bé sau khi cởi bỏ sự mũm mĩm cuối cùng đã hiện rõ đường cong xinh đẹp, mảnh mai.
Nhóc đáng yêu lột xác thành người đẹp nhỏ, vẫn còn giống như lúc trước, ranh mãnh giống như con hồ ly.
Thấy Dịch Khiêm không nói lời nào mà nhìn mình không chớp mắt, Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi: "Được rồi, cậu không đưa thì tớ tự mình gọi xe về nhà là được."
"Tôi gọi điện thoại cho chú Hoắc, để chú ấy tới đón em, một mình em về nhà quá nguy hiểm." Nói xong anh lấy điện thoại ra.
"Không cần!" Hoắc Tiểu Tiểu tay mắt lanh lẹ đè tay của anh lại: "Một mình tớ đón xe về nhà thì sao lại nguy hiểm chứ? Hơn nữa, một mình tớ về nhà nguy hiểm thì cậu đưa tớ về nhà là được rồi, gọi điện cho ba của tớ làm gì, cũng không phải là cậu không biết..."
"Em còn trốn học."
"... Một tiết âm nhạc mà thôi."
"Em trốn học đến quán bar."
"Còn không phải vì hôm nay là sinh nhật của Lục Tĩnh Nhất nên tớ mới cùng cậu ấy tới sao, tớ biết lỗi rồi, cậu cũng đừng gọi điện thoại cho ba của tớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-baba-phan-dien-lam-nguoi/929545/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.