Chương trước
Chương sau
Hoắc Tùy Thành bị lời nói hùng hồn này của Hoắc Tiểu Tiểu làm cho tức cười.
Nhóc con mới lớn hơn hạt đậu một chút, mở miệng là không gả đi được, mới mấy tuổi mà con đã nghĩ đến chuyện lập gia đình?
Là ba ngược đãi con hay là trách móc con nặng nề, để bây giờ con không kịp chờ đợi mà muốn sà vào vòng tay của thằng khác?
Vẻ mặt hắn trầm xuống: "Ba nuôi con không nổi sao?"
"... Ba, ngay cả kem ba cũng mua không nổi"
Tiểu Vũ cúi đầu cười đến mức bả vai run rẩy, cậu kéo cô qua.
"Nói lung tung gì đấy, đen chỗ nào, bảo bối, em xinh đẹp như vậy, còn trắng như thế, những người bạn nhỏ khác nhìn thấy em cũng phải hâm mộ em. Huống chi, cho dù em rám đen thì cũng trắng hơn những bạn nhỏ khác, tin tưởng ánh mắt của anh đi. Tiểu Tiểu lớn lên chắc chắn là mỹ nhân, sau này người tranh nhau cưới em nhất định sẽ thành xếp hàng dài, nếu như thằng nhãi nào dám ghét bỏ em, anh Tiểu Vũ giúp em đánh nó!"
"Vâng!" Vẫn là anh Tiểu Vũ nói chuyện dễ nghe.
Hoắc Tiểu Tiểu vụng trộm trừng ba cô một cái, ánh mắt đặt trên kem chống nắng trong tay ba: "Ba, bôi kem chống nắng cho con..."
Hoắc Tùy Thành vặn nắp kem chống nắng lại.
"..." Hoắc Tiểu Tiểu mài răng, cô tay mắt lạnh lẹ, nhân lúc ba cô không chú ý mà cướp lại kem chống nắng trên tay Hoắc Tùy Thành rồi nhét vào tay Tiểu Vũ: "Anh Tiểu Vũ, anh bôi giúp em."
"Được, anh bôi giúp em." Tiểu Vũ nặn ra một đống kem chống nắng vào lòng bàn tay rồi bôi hết lên lưng cô.
"Anh Tiểu Vũ, anh phải bôi nhiều một chút, bôi đều, anh xem trên mặt em bị bỏng nắng rồi!" Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu, chỉ cho cậu nhìn chỗ da bị bong lên trên mặt.
Tiểu Vũ phối hợp với cô, giọng điệu kinh ngạc: "Bỏng nắng rồi? Nào, anh lại bôi thêm một chút cho em."
"Vâng!"
Hoắc Tùy Thành ở một bên không nhìn nổi: "Con đó, chỉ bong chút da, bỏng nắng chỗ nào? Yếu ớt."
Hoắc Tiểu Tiểu trừng ông cha nhà mình.
Ba cô thật đúng là trai thẳng!
Những người cha khác đều xem con gái mình như báu vật, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, ba cô thì hung hăng chặn họng cô, đây là đang nói chuyện với con gái mình sao? Không cho chút thể diện nào cả!
Được rồi được rồi, không tức giận, tức giận tổn thương thân thể.
Hoắc Tiểu Tiểu thở sâu, tự mình điều tiết không so đo với ba cô.
Ăn cơm xong, Hoắc Tiểu Tiểu đứng ở boong thuyền nhìn ba cô, nhìn anh Tiểu Vũ vận động trên biển đủ kiểu, mà cô lại bởi vì quá nhỏ tuổi mà bị hạn chế ở trên du thuyền.
Sự kích động của đêm trước khi ra biển bây giờ không còn sót lại chút gì.
Nhìn Tiểu Vũ nhảy xuống biển, bây giờ Hoắc Tiểu Tiểu rất hối hận, nên ở biệt thự cùng ông nội trò chuyện tâm sự, thế nào cũng tốt hơn ở trên biển lớn, hóng gió biển, phơi nắng rám đen.
Mặt trời dần dần lặn về phía Tây, trong ánh chiều tà màu vỏ quýt, du thuyền từ từ chạy về phía bến cảng.
Hoắc Tiểu Tiểu đeo kính râm trẻ em nằm trên boong thuyền hóng gió, mọi sự không vui trên đường đi được gió biển mặn mà thổi bay không còn lại gì. Không chơi thì không chơi, chờ sau này cô trưởng thành, mặc bikini mang theo một đám anh trai, chị gái thuê du thuyền ra biển chơi, những thứ hôm nay ba cô chơi, sau này cô sẽ chơi tất cả!
Nghĩ tới liền cao hứng.
"Hoắc Tiểu Tiểu, dậy, chúng ta chuẩn bị về nhà."
"..." Hoắc Tiểu Tiểu đang nhếch miệng bỗng bị cắt ngang, không cam tâm tình nguyện mà đứng dậy.
Du thuyền cập bờ, sóng nước dập dờn làm cho thân thuyền còn có chút lay động.
Mặc dù trọng tâm của Hoắc Tiểu Tiểu thấp nhưng cô không có tí sức lực nào, đứng không vững, một cơn sóng lớn ập tới là chân mềm nhũn, đặt mông ngồi ra sau.
"Ba..."
Hoắc Tùy Thành khom người ôm lấy cô rồi đi xuống thuyền.
Bến cảng và biệt thự cách nhau không xa, đi xe chưa đến nửa tiếng, mấy người trở về biệt thự trong ánh chiều tà đầy trời.
"Ông ơi! Cháu về rồi!"
Vừa xuống xe, Hoắc Tiểu Tiểu không kịp chờ đợi mà xông vào biệt thự, dì Triệu cười tủm tỉm ở phòng khách cản cô lại: "Lão tiên sinh ra biển tản bộ rồi."
"Tản bộ ạ?"
"Lúc chiều có một cặp đôi kết hôn tới hỏi thăm xem có thể chụp ảnh ở bãi biển riêng nhà mình không, lão tiên sinh đồng ý, hiện tại đang ở bãi biển xem cặp đôi kia chụp hình cưới đấy."
Bãi biển của biệt thự này là bãi biển tư nhân, cảnh quan tốt nhất, cũng có du khách nhưng không được phép thì người ngoài không thể tới quay chụp.
Hoắc Tiểu Tiểu nghe xong là hai mắt tỏa sáng: "Con cũng muốn đi xem!"
Hoắc Tùy Thành xách cô lên: "Vừa về liền chạy ra ngoài?"
"Con muốn đi, ba và con cùng đi được không ạ? Không đi thì để anh Tiểu Vũ đi cùng con."
"Được rồi, ba cùng con qua đó."
Hoắc Tùy Thành cùng Hoắc Tiểu Tiểu đi đến sân sau.
Sân sau nối thẳng đến bãi biển riêng, cát nhỏ mịn, nước biển trong veo, tầm mắt rộng rãi, yên tĩnh không người, đúng là cảnh đẹp để chụp hình.
Dưới trời chiều, một đôi mặc váy cưới, âu phục ở trên bãi biển đi lại cười nói, nhiếp ảnh gia trước mặt không ngừng ấn màn trập kêu tách tách.
Hoắc lão tiên sinh và bác Trần ở một bên xa xa nhìn.
"Lão tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa, nên về rồi."
"Nhìn thêm chút nữa." Lão tiên sinh cười nói: "Tôi không sao, cô gái kia thật xinh đẹp, mặc váy cưới càng xinh đẹp hơn, tôi muốn nhìn nhiều thêm một chút."
"Được, ngài lại nhìn nhiều thêm."
Cách đó không xa, cô dâu mặc váy cưới cười dựa vào trong ngực chú rể, Hoắc lão tiên sinh cầm gậy batoong, nói: "Ông nói xem, Tiểu Tiểu mặc váy cưới thì sẽ có dáng vẻ gì?"
"Chắc chắn là xinh đẹp nhất."
"Cũng không biết đời này tôi có còn cơ hội nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Tiểu mặc váy cưới hay không."
"Ông ơi!" Ở cửa vào bãi biển ở sân sau truyền tiếng giọng nói lanh lảnh của Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc lão tiên sinh theo tiếng gọi nhìn lại, cười nói: "Sao nhanh như vậy đã về rồi?"
Hoắc Tiểu Tiểu chạy chậm đến bên cạnh Hoắc lão tiên sinh: "Bởi vì nhớ ông cho nên về sớm một chút, ông nội, hôm nay ông cảm thấy khá hơn chút nào không ạ?"
"Khá hơn nhiều rồi, chơi vui không?"
Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói là không vui chút nào, nhưng khóe mắt nhìn thấy ba cô ở ngay bên cạnh, cô gắng gượng cho ba cô một chút thể diện: "Vâng, rất vui, ba cùng cháu đi lặn, còn nhặt được hai cái vỏ sò rất đẹp, cháu đặc biệt nhặt cho ông, đợi chút nữa tặng cho ông một cái."
"Lặn?" Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành bình tĩnh gật đầu: "Không có việc gì, khoảng hai ba mét, lặn không sâu."
Vẻ mặt Hoắc lão tiên sinh không quá đồng ý, ông thì thầm hai câu: "Vậy cũng không an toàn, con bé mới bao lớn mà anh đã mang nó đi lặn, lỡ như xảy ra chuyện gì, nó còn nhỏ như thế, sao có thể phản ứng kịp?"
"Không có gì đâu gia gia, cháu biết lặn! Trước đó ở bể bơi trong nhà, cháu từng lặn rồi, là cháu quấn lấy ba đòi lặn, ông đừng trách ba." Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút rồi xoay một vòng trước mặt Hoắc lão tiên sinh: "Ông ơi, ông nhìn cháu đi, có gì khác với lúc sáng khi xuất phát không ạ?"
"Khác?"
Vẻ mặt Hoắc Tiểu Tiểu chờ mong: "Đúng vậy. Ông không nhìn ra được sao?"
Hoắc lão tiên sinh quan sát cô từ trên xuống dưới rồi quay đầu nhìn bác Trần, ông không xác định mà nói ra: "Nhìn... hình như... hơi đen một chút?"
Bác Trần cũng chần chờ nói: "Hình như là đen đi một chút."
Hoắc Tiểu Tiểu gục mặt: "Gia gia, thật sự rất đen sao?"
Vừa thấy vẻ mặt của Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc lão tiên sinh liền biết cô không cao hứng.
Cũng phải, con gái đa phần đều thích xinh đẹp.
"Cũng không phải là rất đen, bình thường, nào có ai ra biển mà không rám đen? Hơn nữa da cháu non nớt, phơi một cái là đen, nhưng mà không sao, sau này sẽ trắng lại."
Hoắc Tiểu Tiểu nặng nề thở dài.
Chờ mong thất bại.
Gia gia và bác Trần cùng nói như vậy, xem ra là cô thật sự bị rám đen rồi.
Trên bờ biển ở nơi xa, cô dâu mặc váy cưới cưỡi lên cổ của chú rể dưới sự giúp đỡ của trợ lý, nhiếp ảnh gia hô to: "Giữ vững!"
"Woa, ba, ba xem, cô gái kia mặc váy cưới, thật là xinh đẹp!"
Hoắc Tùy Thành nhìn về phía cô dâu mặc váy cưới, lông mày nhíu chặt.
"Ba, ba cảm thấy con mặc váy cưới sẽ đẹp chứ?"
"Con mới bao lớn mà đã muốn mặc váy cưới?"
Hoắc Tiểu Tiểu nhỏ giọng: "Nghĩ cũng không được..."
"Không được!"
"... Vậy ba có thể giống chú rể kia không? Con cũng muốn ngồi trên cổ ba một chút."
Hoắc Tùy Thành cúi đầu nhìn cô, hai người nhìn nhau mấy giây.
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu kéo góc áo của Hoắc lão tiên sinh: "Ông ơi, cháu cũng muốn giống cô dâu kia..."
Không đợi cô nói xong, Hoắc Tùy Thành bế cô từ trên bờ cát lên.
Hoắc Tiểu Tiểu thuận theo tay ba mình bò lên trên, giẫm lên cánh tay hắn, khó khăn nhảy lên trên cổ ba.
Tầm mắt rộng rãi.
"Ba ơi... ba... ba đừng động lung tung."
Ôi trời ơi, cao quá.
Hoắc Tiểu Tiểu cưỡi trên cổ ba cô, cúi đầu nhìn xuống, chân có chút mềm ra.
Hoắc Tùy Thành nghe vậy thì dùng một tay nắm chặt bắp chân của cô, một tay đỡ phía sau lưng cô.
Hoắc lão tiên sinh cũng cười ha ha đỡ phía sau lưng cô, nói: "Không sợ, ông đỡ cháu."
Ở bãi biển nơi xa, dường như cặp đôi đã chụp xong rồi, cô gái xách theo váy cưới, nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh, mấy người trợ lý cầm đạo cụ quay chụp đi về phía bên này.
Hoắc lão tiên sinh cười cười: "Hình như là chụp xong rồi, ông Trần, ông đi qua xem xem."
"Tôi đi ngay."
Bác Trần đi về phía mấy người đó, sau khi lễ phép nói mấy câu, mấy người chụp hình hướng về phía đoàn người Hoắc lão tiên sinh hơi cúi đầu, mỉm cười bày tỏ sự cảm ơn.
Nhìn đoàn người quay chụp rời đi, Hoắc lão tiên sinh cảm thán nói: "Cũng không biết ông còn có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Tiểu mặc váy cưới hay không."
Nghe thấy lời của Hoắc lão tiên sinh, Hoắc Tùy Thành liền giật mình.
Hoắc Tiểu Tiểu, mặc váy cưới?
Đây là chuyện mà cho đến tận nay hắn chưa từng nghĩ đến.
"Sẽ có cơ hội này!" Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng nói: "Ông sẽ sống lâu trăm tuổi, phải chờ cháu lớn lên, nhìn cháu mặc váy cưới, sau này ông còn phải ôm chắt trai."
Hoắc lão tiên sinh bị cô làm cho tức cười: "Còn nhỏ mà đã biết để ông ôm chắt trai rồi?"
Không phải người lớn đều như vậy sao? Chờ con của mình đến tuổi thích hợp liền thúc giục nhanh chóng kết hôn sinh con, có thể ôm cháu trai là vui vẻ ghê gớm.
Hoắc Tiểu Tiểu ngửa đầu nhìn ba cô: "Còn phải cho ba ôm cháu ngoại!"
Lông mày của Hoắc Tùy Thành càng nhíu càng chặt.
Hoắc lão tiên sinh nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Được, ông chờ ngày ôm chắt trai, có điều bây giờ Tiểu Tiểu còn nhỏ, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, cháu cứ chậm rãi, không buồn không lo mà lớn lên, ông chờ cháu."
Gió biển mằn mặn từ mặt biển thổi tới, mặt trời dần dần lặn xuống sau đường chân trời, ánh chiều tà chiếu vào mặt biển, một tầng sóng nước lấp loáng phản xạ ra ánh sáng màu vàng kim.
Thủy triều dâng lên rồi hạ xuống, gió biển thổi vào mặt, hải âu màu trắng phóng qua mặt biển, phát ra một tiếng kêu to, vỗ cánh bay về phía màn sương dày đặc cuối chân trời.
"Ba, đi!"
"Hoắc Tiểu Tiểu!"
"... Ba, xông lên!"
Hoàng hôn phủ xuống, ánh chiều tà màu quýt kéo chiếc bóng của một nhà ba người thật dài, thật dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.