Chương trước
Chương sau
Trong mơ, Hoắc Tùy Thành quá thảm, cực kỳ bi thảm.
Mỗi lần nghĩ đến kết cục của ba cô ở trong mơ, Hoắc Tiểu Tiểu đều cảm thấy ngạt thở.
Nhìn ông cha nghiêm túc uy phong, làm thế nào cũng không thể liên hệ với Hoắc Tùy Thành giống như bị điên ở trong mơ.
Vẫn là phiên bản mà cô vừa nói phù hợp với thiết lập nhân vật của ba cô.
"Đồ tồi không biết tốt xấu? Ai?"
Hoắc Tiểu Tiểu thật đúng là phối hợp với ba cô mà chăm chú nghiêm túc suy nghĩ, cô lắc đầu: "Con không nhớ rõ."
Trong thoáng chốc Hoắc Tùy Thành nhớ tới giấc mơ mình từng thấy kia, mình ở trong mơ ngược lại có chút khớp với người bị đè xuống đất đánh mà Tiểu Tiểu nói...
"Ba, ba yên tâm, ở trong mơ của con ba ngầu lắm! Cuối cùng đồ tồi bị ba chế ngự, bị cảnh sát bắt đi." Hoắc Tiểu Tiểu tự mình đưa tên vô lại Văn Dương kia vào, tự tưởng tượng đến say sưa ngon lành: "Ba ơi ba không biết đâu, đồ tồi đó hô to gọi nhỏ với cảnh sát, giống như người bệnh tâm thần vậy, rất đáng sợ! Tất cả đều là bởi vì ba, cảnh sát mới bắt đồ tồi đó quy án, ba thật là lợi hại!"
Càng nói càng giống.
Hoắc Tùy Thành nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: "Được rồi, đừng nói nữa, không còn sớm nữa, không phải ngày mai muốn ra biển chơi sao? Nhanh đi ngủ đi."
"Ra biển? Chúng ta ra biển chơi cái gì? Sẽ có chị gái khác chơi với con sao ạ?"
"Không có."
"Nhưng mà con xem trên TV, người khác ra biển chơi đều có rất nhiều chị gái xinh đẹp mặc bikini cùng chơi, bọn họ còn uống rượu, rất nhiều người chơi thật thú vị đó."
"Không có."
"Vậy ba và anh Tiểu Vũ sẽ không chán sao?"
"Không."
"Nhưng mà con chán! Nếu như ba không thích chị gái thì có thể tìm thêm mấy anh trai chơi cùng con không? Một mình con thật là không thú vị."
Anh trai? Nghĩ hay lắm.
Hoắc Tùy Thành nhìn cô, cảm giác sâu sắc đồ lắm lời này tối nay quá hưng phấn, quá nhiều lời: "Hoắc Tiểu Tiểu, còn không đi ngủ nữa thì ngay mai con ở nhà với ông."
"... Được rồi."
Hoắc Tiểu Tiểu từ trên ghế nhảy xuống, nhanh nhẹn bò lên giường ba cô.
Hoắc Tùy Thành nhìn cô đi chân trần giẫm lên sàn nhà, lại chui vào ổ chăn của mình, lông mày hắn nhíu lại: "Con rửa chân tay chưa?"
Hoắc Tiểu Tiểu ở trong chăn cũng ngửi thấy mùi ghét bỏ kia.
"Chưa rửa tay, chưa rửa chân, chưa gội đầu, chưa tắm rửa còn chưa đánh răng, trên người đều là mồ hôi bẩn chết người!"
Hoắc Tùy Thành im lặng một lát, sau đó xách cô từ trong chăn lên, ném vào trong nhà vệ sinh.
"Ba! Con rửa chân rồi... cũng rửa tay rồi! A... con đánh răng rồi! Thật sự đánh rồi, vừa rồi con lừa ba đó, không tin thì ba ngửi xem!"
Hoắc Tiểu Tiểu bị ép rửa tay, rửa chân, đánh răng, rửa mặt một lần nữa mới được phép lên giường.
Sớm biết vậy thì cô đã về phòng mình ngủ rồi!
*****
Phương Nam ấm áp ẩm ướt, ngay cả mặt trời cũng gay gắt hơn phương Bắc rất nhiều.
Sáng sớm, một vầng mây đỏ từ trên mặt biển lên cao, dần dần chiếu sáng cả phòng.
Căn phòng mà Hoắc Tiểu Tiểu nằm ngủ thật ra là một nơi thích hợp để ngắm mặt trời mọc, đáng tiếc là lúc mặt trời mọc thì cô còn đang nằm mơ, mãi đến khi ánh nắng từ ngoài cửa sổ rải rác chiếu vào phòng, Hoắc Tiểu Tiểu mới bị dì Triệu đánh thức từ trong giấc mộng.
"Tiểu Tiểu, mau dậy đi, dậy, không phải hôm nay muốn ra biển chơi sao?"
Hoắc Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng mở mắt ra, mờ mịt nhìn qua dì Triệu trước mặt, cô ngáp một cái.
"Dì ơi chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, nào, dậy, dì rửa mặt đánh răng, thay quần áo cho con."
"Vâng." Hoắc Tiểu Tiểu vừa đáp lời vừa đứng dậy, nhìn xung quanh: "Ba đâu rồi ạ?"
"Đã mấy giờ rồi, chỉ có con còn ngủ, tiên sinh và mọi người đã ăn sáng xong rồi, chuẩn bị ra biển."
Hoắc Tiểu Tiểu giật mình một cái, tỉnh rồi.
"Ra biển?"
"Đúng vậy, cho nên không thể ngủ nữa, thay quần áo rồi đi đánh răng."
Hoắc Tiểu Tiểu từ trên giường đi xuống: "Dì ơi, đồ của con dì cũng sắp xếp rồi sao? Áo tắm của con đâu?"
"Đều sắp xếp hết rồi."
"Là cái con nói sao?"
"Phải, cái đó cũng nhét vào túi cho con rồi."
Hoắc Tiểu Tiểu vừa lòng thỏa ý mà cười.
Trước đó, lúc ở nhà thu xếp quần áo, Hoắc Tiểu Tiểu liền thấy bên trong đống đồ bơi được mua cho cô có một chiếc áo tắm bikini nhỏ, vô cùng dễ thấy trong đống áo tắm liền thân của cô.
Bờ biển nóng như vậy, sau khi xuống nước thì áo tắm ướt nhẹp dính trên người rất khó chịu, mặc nhiều như vậy làm gì.
Bikini rất tốt, nhẹ nhàng thoải mái!
Sau khi rửa mặt xong, xuống lầu ăn cơm, vật tư để ra biển đều được chuẩn bị xong, một đám người chỉ chờ một mình cô.
Hoắc lão tiên sinh không nhịn được mà dặn dò: "Tiểu Tiểu, sau khi ra biển phải nghe lời ba biết không? Không được chạy lung tung, có chuyện gì thì tìm ba, nếu như bởi vì cháu nghịch ngợm chạy lung tung mà xảy ra chuyện gì thì sau này ông không cho cháu ra ngoài nữa."
"Cháu biết rồi ông nội, ông yên tâm, cháu sẽ không chạy lung tung!"
Nhận được lời cam đoan của Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc lão tiên sinh mới thả cho cô đi.
Cách biệt thự không xa có một bến tàu, Hoắc Tiểu Tiểu được Hoắc Tùy Thành ôm lên một chiếc du thuyền trong số đó.
Du thuyền rất lớn, có bên trên, giữa, và cả bên dưới, Hoắc Tiểu Tiểu không hề cảm thấy chật hẹp. Nghe giới thiệu thì chiếc du thuyền này có phòng bếp, phòng khách, thiết bị karaoke, phòng trò chơi điện tử, nơi câu cá ở đuôi thuyền. cô tràn đầy phấn khởi muốn vào bên trong khoang thuyền xem, lại bị Tiểu Vũ xách cổ áo.
"Đi đâu?"
"Anh Tiểu Vũ, em muốn đi vào trong xem."
"Đợi chút nữa đưa em xuống dưới, bây giờ ngoan ngoãn thành thật một chút."
Ở đầu thuyền, một nhân viên công tác cầm văn kiện thương lượng với Hoắc Tùy Thành, sau khi nói dăm ba câu, nhân viên công tác rời đi.
Sau đó có hai thủy thủ đi lên, cùng Hoắc Tùy Thành đến khoang điều khiển.
Tiểu Vũ ôm lấy cô: "Đi, anh dẫn em đi xem ba em lái du thuyền."
"Ba biết lái?"
Tiểu Vũ qua loa đáp: "Đương nhiên, cũng không khó."
Vừa mới vào khoang điều khiển, Hoắc Tiểu Tiểu liền cảm nhận được du thuyền chậm rãi khởi động, ba cô đứng trước đồng hồ đo, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía mặt biển bao la phía trước, thao tác thuần thục.
Động tác thành thục đó, vừa nhìn chính là người lão luyện.
"Ba!" Không nghĩ tới ba cô còn biết lái du thuyền, biết nhiều thật đấy.
Hoắc Tùy Thành nhìn cô một cái: "Đi thay quần áo."
"Dạ!"
Hoắc Tiểu Tiểu đi vào trong khoang thuyền, lật tung lên áo tắm mà dì Triệu chuẩn bị cho cô, cuối cùng cũng tìm ra chiếc bikini nhỏ kia.
Đương nhiên là vẫn có chỗ khác biệt so với bikini của người lớn, ví dụ như, vải vóc phải thêm nhiều hơn.
Nhưng nói tóm lại, so với áo tắm liền thể vừa dài vừa dày mà dì Triệu chuẩn bị cho cô thì thoải mái hơn.
Tay chân cô nhanh nhẹn đi thay, cúi đầu nhìn chiếc bụng nhỏ căng phồng của mình, cô hơi do dự, khoác thêm một chiếc khăn tắm đi ra, còn cầm một lọ kem chống nắng.
Tiểu Vũ thấy cô còn cố ý choàng chiếc khăn tắm thì chê cười cô: "Còn thẹn thùng nữa?"
Hoắc Tiểu Tiểu bọc kín khăn tắm: "Em mới không thẹn thùng đâu, chỉ là có chút lạnh mà thôi."
Hơn 30 độ, còn ở trong khoang thuyền, lạnh chỗ nào.
Tiểu Vũ cũng không vạch trần cô: "Được, khoác đi, đi, chúng ta đi lên."
Từ lúc lên thuyền đến bây giờ Hoắc Tiểu Tiểu cũng không gặp được mấy người, cô có chút tò mò: "Anh Tiểu Vũ, vì sao trên thuyền không có nhiều người? Anh không chán sao? Sao anh không mời mấy chị gái chơi cùng."
Tiểu Vũ thở dài: "Anh cũng muốn mời mấy chị gái tới chơi cùng, nhưng không phải do ba em không đồng ý sao? Thế nào? Em cũng cảm thấy chán?"
Hoắc Tiểu Tiểu liên tục gật đầu: "Em cũng muốn có anh trai cùng chơi với em."
"Anh không phải chính là anh trai sao? Anh chơi với em còn không được?"
"Anh Tiểu Vũ, anh già đầu rồi, đừng nói như mình là anh trai nhỏ nữa."
"... Bảo bối, chê anh sao?"
"Vốn là vậy."
Hoắc Tiểu Tiểu và Tiểu Vũ đi đến trên boong thuyền, gió biển thổi, lúc này mới phát hiện ra hóa ra cùng ra biển không chỉ có chiếc du thuyền này của bọn họ, phía trước chiếc du thuyền này trái phải còn có ba chiếc đi theo.
Âm thanh cười nói truyền đến, Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu liền thấy Hoắc Tùy Thành từ trong khoang thuyền đi lên, hắn cũng đã thay quần áo khác.
Không thể nói là thay được, có lẽ là cởi quần áo ra, nửa người trên trần trụi, vai rộng eo hẹp, mấy múi cơ bụng trên phần bụng càng hiện ra rõ ràng theo động tác xoay người của hắn, căng phồng, vừa nhìn liền rất có cảm giác mạnh mẽ.
"Ba!"
Hoắc Tùy Thành nhìn cô choàng khăn tắm, hỏi một câu: "Lạnh à?"
"Không lạnh." Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên buông tay, ném khăn tắm trên người đi, giống như muốn cho ba cô một sự ngạc nhiên to lớn: "Ba, ba xem, áo tắm của con đẹp không?"
Chiếc bikini màu đỏ, ít vải đến mức đáng thương, trước ngực còn có cái nơ bướm thật to.
"..." Hoắc Tùy Thành thâm trầm nhìn cô.
Hoắc Tùy Thành không lên tiếng, Tiểu Vũ khen cô: "Thật là đẹp!"
"Em cũng thấy vậy! Anh Tiểu Vũ, anh xem em có cảm giác của chị gái mặc bikini không?" Hoắc Tiểu Tiểu còn vặn vẹo uốn éo vòng eo không tồn tại của cô, cười hì hì chờ được khen.
Tiểu Vũ muốn cười nhưng cậu nhịn được, cậu ngồi xổm xuống, nhìn bụng cô: "Bảo bối, em còn kém một chút, không phải là em không đẹp không đáng yêu, mà là cái bụng này của em..."
Hoắc Tiểu Tiểu hít sâu một hơi hóp bụng lại, bụng dưới xẹp đi: "Bây giờ thế nào?"
"Đẹp!"
"Em cũng thấy vậy!"
Hoắc Tùy Thành không chút biến sắc mà nhặt khăn tắm dưới đất lên bọc cô lại rồi dùng một tay khiêng cô lên vai.
"... Ba?" Hoắc Tiểu Tiểu bị khiêng trên vai giật mình, ở trên vai ba cô bất lực vùng vẫy: "Ba ơi ba làm gì vậy, thả con xuống!"
"Đừng động đậy!" Hoắc Tùy Thành vỗ lên cái mông xoắn như con sâu róm của cô, Hoắc Tiểu Tiểu biết điều không vùng vẫy nữa.
Hoắc Tùy Thành đưa cô vào trong khoang thuyền, cau mày lấy ra một chiếc áo tắm liền thân trong túi của cô: "Thay."
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn chiếc áo tắm mà trong lòng cô vô cùng ghét bỏ trước mặt, rất không tình nguyện.
"Ba, con không muốn, chút nữa sẽ xuống nước, đồ này ướt dính lên người sẽ rất khó chịu."
"Ai bảo con mặc cái này?"
"Mặc cái này thì sao? Rất dễ chịu. Ba, ba cảm thấy bikini quá ít vải sao? Nhưng con là trẻ con, con mặc không sao, anh Tiểu Vũ cũng nói con mặc đáng yêu." Người lớn bây giờ thích suy nghĩ nhiều.
Hoắc Tùy Thành nhìn cái bikini mà nhìn thế nào cũng không vừa mắt kia: "Ở trước mặt ba không được mặc bikini."
"... Con không, con chỉ muốn mặc cái này, không phải ba cũng mặc giống con sao? Vì sao con phải mặc nhiều như vậy."
"Hoắc Tiểu Tiểu, nghe lời!"
Hoắc Tiểu Tiểu đồng ý giảng đạo lý với ba mình: "Ba, ba quá bảo thủ rồi! Con mới ba tuổi, trẻ con mặc gì cũng không sao, hơn nữa rất nhiều chị gái đều mặc, vì sao con không thể mặc?"
"Không đẹp."
"Con cảm thấy con mặc nhìn rất đẹp!" Hoắc Tiểu Tiểu vặn vẹo uốn éo vòng eo không tồn tại của cô: "Bây giờ con còn nhỏ, chân không dài nhưng con trắng, chờ sau này con trưởng thành, chân dài eo nhỏ..."
"Mặc kệ con ba tuổi hay là ba mươi tuổi đều không được mặc! Con tự giác một chút, sau này không được mặc bikini trước mặt ba."
"..."
Hoắc Tùy Thành không cho cô chút thể diện nào, lông mày càng ngày càng cau chặt, sự kiên nhẫn của hắn sắp cạn kiệt: "Hơn nữa, con nhìn cái bụng nhỏ của con xem, đẹp chỗ nào, thay đồ, không thay thì sau này đừng hòng bảo ba đưa con ra biển chơi nữa."
Hoắc Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ của mình, cô rất biết điều mà không lấy cứng chọi cứng với ba, nhỏ giọng lầm bầm: "Vậy sau khi con giảm béo lại mặc."
Hoắc Tùy Thành trừng cô: "Sau này cũng không được!"
Hoắc Tiểu Tiểu trừng mắt ngược lại.
Ba cô sống ở biển sao? Quản rộng vậy?
Đợi cô trưởng thành rồi, eo nhỏ chân dài ngực lớn, cô mặc hàng ngày mặc mỗi ngày ngày nào cũng mặc!
Chính là muốn mặc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.