Nụ cười lễ phép lại khách sáo của Quý Thư Dương dần dần biến mất. Hoắc lão tiên sinh đây là ngoại giao trước quân sự sau, dùng ảo giác của sự hòa ái để làm giảm bớt sự đề phòng của anh, bước tiếp theo là giết khiến anh trở tay không kịp. Hai năm trước Hoắc Tùy Thành ngang ngược càn rỡ, mang theo nhiều người như vậy đơn phương đánh một mình anh, mối thâm thù huyết hải này, anh và Hoắc Tùy Thành quyết không đội trời chung! Có nhân tất có quả, nếu như không phải vì mối thâm thù huyết hải này thì sao anh lại bị người ta xem như một công cụ, vô cớ mà đi hãm hại Hoắc Tùy Thành. Mọi thứ mà Hoắc Tùy Thành có thể có hôm nay, hoàn toàn là do hắn gieo gió gặt bão! "Hoắc lão tiên sinh, chuyện này cháu cũng là bị người ta lừa... lúc ấy hắn lấy chứng cứ ra, cháu..." "Hắn? Ai?" "..." Thấy Quý Thư Dương im lặng không nói, khóe miệng của Hoắc lão tiên sinh nâng lên, khẽ cười, ông không còn ép sát từng bước không buông nữa, giọng điệu hòa hoãn, vẻ mặt từ ái: "Thật ra cậu không nói thì tôi cũng biết là ai bảo cậu làm như vậy." "Ngài biết?" "Muốn điều tra ra chuyện này không phải rất dễ dàng sao? Được rồi, chuyện quá khứ đều qua rồi, cậu là cậu của Tiểu Tiểu, lại do Tiểu Tiểu mời tới, hôm nay chúng ta không nói về chuyện này." "..." Người muốn nói chuyện là ông, người không muốn nói chuyện cũng là ông. Quý Thư Dương ở trong lòng nhỏ giọng lầm bầm. Giống như để làm dịu đi bầu không khí giương cung bạt kiếm, Hoắc lão tiên sinh bày ra một chút tư thế trưởng bối, hiền lành hòa ái mà hỏi Quý Thư Dương cặn kẽ từ lúc anh năm tuổi đến khi anh hai mươi lăm tuổi. Quý Thư Dương nào còn dám thiếu cảnh giác, mỗi một câu hỏi anh đều động não trước mới mở miệng, cả buổi chiều "đấu trí đấu dũng" với Hoắc lão tiên sinh, anh không dám lơ là. "Ông ơi, hai người nói chuyện xong chưa ạ?" Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào hành lang lầu ba, nhìn Hoắc lão tiên sinh và Quý Thư Dương trong phòng khách. Hoắc lão tiên sinh ngửa đầu cười nói: "Nói xong rồi, cháu xuống đây đi." Hoắc Tiểu Tiểu từ trên lầu đi xuống. "Ông nội, hai người nói chuyện gì vậy ạ?" "Không nói gì cả, ông chỉ hỏi cậu cháu xem bây giờ làm việc ở đâu mà thôi." Bác Trần cười nói với Hoắc lão tiên sinh: "Lão tiên sinh, tới giờ uống thuốc rồi." "Ông nhanh đi uống thuốc đi, cháu nói chuyện với cậu." Hoắc lão tiên sinh cười cười sờ đầu cô: "Được, Tiểu Tiểu nói chuyện thay ông." Ông nhìn về phía Quý Thư Dương: "Cậu cứ ngồi chơi tùy ý." Trên mặt Quý Thư Dương mang nụ cười xấu hổ mà không mất đi sự lễ phép, đột nhiên anh bắt đầu sinh ra ý nghĩ rút lui. Chờ Hoắc lão tiên sinh đi lên lầu, Quý Thư Dương nói khẽ với Hoắc Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, vừa rồi cậu mới nhớ có chút việc phải làm, con xem, cũng không biết lúc nào ba con về, hôm nay cậu đi về trước, hôm nào lại đến được không?" Lông mày của Hoắc Tiểu Tiểu nhíu chặt, cô kéo lấy tay Quý Thư Dương: "Không được, cậu không thể đi." "... Cậu thật sự có việc gấp." "Không được đâu! Cậu đến cũng đến rồi, chờ ba về được không ạ?" Quý Thư Dương gỡ bàn tay nắm lấy tay mình của cô ra. Chờ ba của con về sợ là ngay cả cặn cậu cũng không còn. "Ngoan, nghe lời, cậu đi trước, chút nữa con nói với ông của con một tiếng, nói... hôm nào cậu lại đến thăm hỏi ông." Lông mày Hoắc Tiểu Tiểu nhíu chặt, mới vừa rồi còn nói chuyện vui vẻ với ông, làm sao mà một lời không hợp liền muốn đi. "Nhưng mà, cậu đã đồng ý với con, sẽ gặp mặt ba, cùng ba hòa giải." Cô cau mày, vẻ mặt đau khổ: "Vì sao cậu nói chuyện không giữ lời gì hết? Cậu nói không giữ lời, có phải là lời trước đó nói với con đều là gạt con không?" "Bảo bối, cậu không có lừa con, cậu thật sự có việc gấp, lần sau quay lại thăm con." Nói xong anh đứng dậy muốn đi. Hoắc Tiểu Tiểu thở dài, lấy lùi làm tiến*, gắng gượng thương lượng với anh: "Vậy cậu ăn cơm xong hẵng đi được không ạ? Sắp ăn cơm rồi, con đặc biệt bảo dì Triệu làm thật nhiều món ngon cho cậu, bình thường ba đều sẽ không về ăn cơm, dì Triệu làm nhiều đồ ăn như vậy, con và ông cũng ăn không hết." "..." Hoắc Tiểu Tiểu đáng thương xẹp miệng, ôm chân anh không thả, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Cậu, ăn cơm nha, con còn chưa từng ăn với cậu một bữa cơm, cậu ở lại được không ạ?" "..." Quý Thư Dương nhìn ánh mắt trông đợi của cô, trong lòng anh thở dài, anh bất đắc dĩ mà đầu hàng: "Được thôi." Vẻ lo lắng trên mặt Hoắc Tiểu Tiểu bị quét sạch, trong chốc lát cô cười cong mắt, vươn tay: "Cậu ăn socola không?" Quý Thư Dương đưa tay, Hoắc Tiểu Tiểu đưa cho anh miếng socola bên tay trái, nắm chặt hai miếng socola khác trong lòng bàn tay phải. Nhìn hai miếng socola mà cô nắm chặt ở tay phải, Quý Thư Dương đưa tay cướp hết. Dám lừa gạt cậu đến ổ sói, cậu cướp hết socola của con! ***** Bữa tối của nhà họ Hoắc quả thật là phong phú, bảy món một canh, lúc bưng lên trên bàn, dì Triệu còn đặc biệt nói là vì chiêu đãi Quý Thư Dương. "Cậu ơi ăn cơm!" Hoắc Tiểu Tiểu tự mình bò lên ghế, ngồi đối diện với Quý Thư Dương, ân cần gắp thức ăn cho anh. Ông Hoắc cũng cười tủm tỉm nói với anh: "Ăn nhiều một chút." Quý Thư Dương khách sáo cười cười, ăn không biết vị mà nhét vào trong miệng. Ăn xong đi ngay. Anh không nên tới đây. Sau khi ăn hai ba miếng, bát cơm trong tay bị Quý Thư Dương quét sạch sành sanh, anh buông bát đũa xuống: "Cháu ăn xong rồi, lão tiên sinh, rất cảm ơn sự chiêu đãi của ngài, cháu còn có chút việc, lần sau lại đến thăm hỏi ngài, cháu đi trước đây." Hoắc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm giờ trên đồng hồ thông minh. Ba, hai, một! "Lão tiên sinh, thiếu gia về rồi." Tiếng bước chân mạnh mẽ từ bên cửa truyền đến, giọng nói của Hoắc Tùy Thành càng lúc càng rõ ràng. "Khách? Khách nào?" "Ba!" Hoắc Tiểu Tiểu hưng phấn từ trên ghế đi xuống, chạy chậm tới cửa: "Con mời cậu tới nhà ăn cơm, ba ơi ba ăn cơm chưa? Anh Tiểu Vũ, anh ăn chưa?" Hoắc Tùy Thành khom người bế Hoắc Tiểu Tiểu lên, cùng Tiểu Vũ liếc nhìn nhau rồi đi đến phòng ăn. Trong phòng ăn, Quý Thư Dương muốn đi nhưng không đi được ngồi cứng ngắc tại chỗ. Tiểu Vũ nhếch miệng cười một tiếng, cậu khom người khoác tay lên vai Quý Thư Dương, nhìn đồ ăn phong phú trên bàn: "Nhiều đồ ăn ngon như vậy... ông, cháu còn chưa ăn cơm đây, rất đói bụng, có thể ngồi xuống ăn bữa cơm không ạ?" Hoắc lão tiên sinh nâng mắt: "Đi rửa tay." "Được!" Tiểu Vũ rửa tay xong đi tới, ngồi bên cạnh Quý Thư Dương: "Quý tiên sinh, ăn nhiều một chút." Hoắc Tiểu Tiểu được Hoắc Tùy Thành đặt lên ghế ở đối diện: "Anh Tiểu Vũ, cậu nói cậu ăn xong rồi." "Cơm và thức ăn này còn chưa động vào sao lại ăn xong rồi?" Tiểu Vũ động tay gắp thức ăn đặt vào trong chén của anh, cong môi cười cười ẩn ý: "Ăn nhiều một chút." Tôi thao cả nhà cậu! Bên trái có Tiểu Vũ nhìn chằm chằm, bên phải có ông Hoắc nhìn, đối diện có ánh mắt như có như không của Hoắc Tùy Thành, lại đối diện với ánh mắt ngây thơ hồn nhiên của Hoắc Tiểu Tiểu, trong lòng Quý Thư Dương sụp đổ. Người nhà họ Hoắc đối với anh sắp tạo thành hội chứng PTSD* rồi. *Hội chứng PTSD: Rối loạn căng thẳng, hay còn gọi là sang chấn tâm lý =)) Một người hai người, đều không phải là người tốt lành gì! Ngay cả con nhóc Tiểu Tiểu kia, bây giờ anh cũng không thấy ngây thơ hồn nhiên như vậy. Đã nói là Hoắc Tùy Thành không về ăn cơm mà? Kéo dài thời gian lừa anh à? Nghĩ như vậy, anh nhìn Hoắc Tiểu Tiểu và Hoắc Tùy Thành ngồi với nhau, nhìn hai cha con sao mà giống đến thế, đều là một bụng đầy ý xấu! "Ba, hôm nay công việc của ba thuận lợi không?" "Rất thuận lợi." "Vậy là tốt rồi, hôm nay cậu mua cho con rất nhiều quà, mua cho con... quà sinh nhật mười tám tuổi." Hoắc Tùy Thành nâng mí mắt lên: "Nhiều như vậy?" "Đúng vậy!" Hoắc Tiểu Tiểu cười đến mức đơn thuần: "Cậu nói muốn ra nước ngoài, lỡ như sau này không về kịp liền mua quà đến năm mười tám tuổi cho con rồi." "Vậy sao?" Hoắc Tùy Thành nhìn về phía Quý Thư Dương. Bóng ma mà Hoắc Tùy Thành để lại cho Quý Thư Dương không phải lớn bình thường đâu, đến nay anh nhớ tới năm đó, trong lòng còn run rẩy. Nhưng nghĩ lại, chuyện hãm hại Hoắc Tùy Thành lần này mặc dù là anh làm không đúng nhưng Hoắc Tiểu Tiểu bảo anh tới hòa giải với Hoắc Tùy Thành, bề ngoài là hòa giải nhưng thực tế là còn phải nhờ anh lấy chứng cứ ra. Đây là còn muốn cầu cạnh anh chứ bộ. Có việc cầu người, anh sợ cái gì? "Tôi nghĩ lỡ như sau này có việc gì đó làm trễ nải, mua sớm..." Tiểu Vũ khoác vai anh, cười mà như không cười: "Đây cũng là sớm quá lâu rồi nhỉ? Thế nào? Muốn chạy trốn?" Quý Thư Dương trừng mắt nhìn Tiểu Vũ một cái, lấy tay cậu trên vai mình ra: "Chạy trốn cái gì, đừng nói mò, công việc." "Tôi rất tò mò, công việc gì mà vài chục năm không về được? Nào, nói với tôi một chút đi." "Công việc của tôi mắc mớ gì đến cậu?" "Được rồi!" Hoắc lão tiên sinh gõ đũa lên mặt bàn một cái: "Ăn cơm." Mấy người câm như hến, chuyên tâm vùi đầu ăn cơm. Hoắc Tiểu Tiểu ngược lại ăn rất ngon miệng, Quý Thư Dương nào có ăn được, càng nghĩ càng hối hận. Hôm nay anh không nên tới, ngay cả nhà trẻ anh cũng không nên đi, nhờ người đưa quà cho Hoắc Tiểu Tiểu, mình đi máy bay thì tốt biết bao nhiêu. Thật sự ra nước ngoài thì bây giờ không chừng anh đang ở trên máy bay ngủ ngon cỡ nào, nói không chừng còn có thể nói mấy câu với tiếp viên xinh đẹp, để lại phương thức liên lạc gì đó. Một bữa cơm ăn đến mức khó chịu chưa từng có cuối cùng cũng xong. Quý Thư Dương bị Tiểu Vũ ôm eo, nửa kéo nửa túm mang lên lầu. Nhìn dáng vẻ không tình nguyện kia của Quý Thư Dương, lương tâm Hoắc Tiểu Tiểu có chút đau. Cô níu góc áo Hoắc Tùy Thành: "Ba, cậu đến hòa giải với ba, ba... ba đừng bắt nạt cậu." "Ba giống loại người bắt nạt người ta sao?" "Giống." "..." Ba cô có chuyện gì vậy? Trong lòng không chút cân nhắc hình tượng của mình sao? "Hoắc Tiểu Tiểu!" "Ba, ba không cảm thấy thật ra cậu rất sợ ba sao? Hôm nay cậu có thể đến còn là do con không dễ gì mới lừa tới được." "Lừa?" Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: "Con rất áy náy, nhưng con muốn để ba và cậu hòa giải, cho nên chút nữa ba đừng bắt nạt cậu, bây giờ trong lòng cậu sợ hãi đó." "..." Hoắc Tùy Thành không có cách nào mà nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: "Được, ba không bắt nạt cậu của con." Thư phòng ở lầu ba. Hoắc Tùy Thành nghiêm chỉnh mà ung dung ngồi sau bàn đọc sách nhìn Quý Thư Dương: "Nói đi." Tư thế đó, giống như thẩm vấn phạm nhân. Trong tay Tiểu Vũ cầm một con dao, cậu quấn qua quấn lại giữa ngón tay, nói là gọt táo cho anh ăn, cũng không sợ gọt luôn đầu ngón tay của mình. "Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị." "..." Quý Thư Dương mở miệng: "Hôm nay tôi nể mặt Tiểu Tiểu mới tới, nếu không tôi mới không tới." "Chúng tôi cũng nể mặt Tiểu Tiểu mới không đánh gãy hai chân anh." Ánh mắt Tiểu Vũ liếc đi liếc lại giữa hai chân anh: "Đừng lải nhải mấy câu vô ích, nhanh chóng khai báo, khai báo xong thì đi." "... Nội dung tố cáo là Tô Nguyên Thanh đưa cho tôi, Tiền Đại Xuyên cũng do Tô Nguyên Thanh tìm tới, cô ta chỉ nói với tôi một vài chuyện liên quan tới anh, tôi cũng đã hỏi Tiền Đại Xuyên, ông ta nói đúng là anh sai khiến ông ta làm, cho nên tôi mới cầm bằng chứng đi tố cáo." Có nhiều chỗ Tiểu Vũ không quá hiểu: "Tô Nguyên Thanh tìm anh làm gì?" "Tôi cũng không biết." "Vậy tại sao Tô Nguyên Thanh phải đưa cho anh những thứ này? Tôi chưa từng nghe nói tới người này, cô ta và anh Thành sao lại có thù lớn như thế?" Quý Thư Dương lắc đầu: "Tôi cũng không biết." Hoắc Tùy Thành im lặng một lát: "Phía sau Tô Nguyên Thanh có người hay không? Văn Dương hay là Giang Hoài?" "Tôi cũng không biết." Tiểu Vũ cắn răng: "Anh còn biết cái gì?" "Trừ cái đó ra thì thật ra tôi cũng không biết gì cả, tôi chỉ là một công cụ tố cáo mà thôi." "Anh cũng biết anh chỉ là công cụ tố cáo? Chứng cứ đâu? Mấy chứng cứ này cô ta đưa cho anh, anh có chứng cứ không?" "Tài liệu trên văn bản đều là cô ta cho tôi, có tính không?" Hoắc Tùy Thành đan hai tay lại, ngón cái vuốt ve một cách vô thức, suy nghĩ lời Quý Thư Dương nói. "Sửa sang lại tài liệu của cậu rồi giao cho tôi, sau này cần cậu làm nhân chứng, gần đây cũng đừng nghĩ đến chuyện ra nước ngoài nữa." Quý Thư Dương gật đầu. "Không có việc gì thì đi đi." Quý Thư Dương lùi về sau một bước: "Vậy tôi đi trước?" Tiểu Vũ cắm dao vào trong quả táo đã gọt vỏ: "Tôi tiễn anh nhé?" "..." Quý Thư Dương xoay người rời đi, không dây dưa dài dòng chút nào. Tiểu Vũ nhìn bóng lưng Quý Thư Dương mà suy tư: "Anh Thành, Tô Nguyên Thanh mà hắn nói, anh quen biết sao?" "Từng gặp ba lần." "Ba lần? Vậy thì chuyện này nhất định là có người sai khiến, anh Thành, em cảm thấy là Giang Hoài, ngoại trừ hắn..." "Hắn và tôi không có xung đột về mặt lợi ích, việc làm ăn của hai nhà cũng không có liên quan, hắn không có lý do gì đột nhiên ra tay với tôi." "Vậy..." "Chuyện này tạm thời cậu không cần quan tâm, theo dõi Quý Thư Dương trước, đừng để hắn chạy mất." "Yên tâm đi, em sẽ theo dõi hắn thật chặt chẽ." Tiểu Vũ nhướng mày cười một tiếng: "Nói tới thì em còn rất bội phục hắn, lúc trước khi đánh gãy chân hắn, hắn thật sự không la một tiếng." Bên ngoài thư phòng. Quý Thư Dương vừa kéo cửa ra, Hoắc Tiểu Tiểu liền va vào trong lòng anh, nhìn dáng vẻ con nhóc này ghé vào cửa nghe lén liền tức ná thở. Anh trở tay đóng cửa, xách người vào trong ngực: "Nhóc con, hôm nay con cố ý đúng không?" Hoắc Tiểu Tiểu vẫn rất lo lắng mấy người bọn họ một lời không hợp là đánh nhau, cô ghé vào bên ngoài cửa để nghe động tĩnh bên trong, chuẩn bị vừa có chuyện không tốt liền vọt vào. Cô cũng chuyển ghế tới rồi. "Cậu ơi, cậu nói gì vậy? Con không hiểu." "Còn giả ngu với cậu?" "Cậu và ba hòa giải rồi sao ạ?" "... Đừng nhắc chuyện này với cậu!" "Vậy sau này cậu có thể không cần ra nước ngoài nữa sao?" "Đừng nói sang chuyện khác! Nói, có phải hôm nay con cố ý lừa cậu không?" "Sao cậu có thể nghĩ con như vậy?" Vẻ mặt Hoắc Tiểu Tiểu khó có thể tin được: "Con chỉ muốn để cậu và ba hòa giải mà thôi." Đối diện với khuôn mặt vô tội như thế, Quý Thư Dương nào nhẫn tâm, anh đành chịu mà thở dài. Anh để Hoắc Tiểu Tiểu xuống đất rồi ngồi xổm xuống sờ đầu cô: "Yên tâm đi, cậu và ba con xí xóa tất cả, sau này sẽ không... thù hằn ba con nữa." Rõ ràng là bị ép buộc, Quý Thư Dương lại không hiểu sao mà nhẹ nhàng thở ra. Hai năm trước, lúc anh bị Hoắc Tùy Thành đánh gãy chân, anh cắn răng nghiến lợi nghĩ, sau này nhất định sẽ làm cho Hoắc Tùy Thành trả giá đắt! Sau khi tố cáo Hoắc Tùy Thành, biết được tin tức Hoắc Tùy Thành vào cục cảnh sát, trong lòng Quý Thư Dương vô cùng thoải mái, chuyện mà hai năm qua anh hận đến nghiến răng cuối cùng cũng đã có kết cục. Một thù trả một thù, anh và Hoắc Tùy Thành xem như hòa nhau. Anh đều nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Hoắc Tùy Thành vào tù, anh liền đón Tiểu Tiểu qua chăm sóc, có anh chăm sóc, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với Hoắc Tùy Thành. Đáng tiếc lại là hãm hại. Một chút thoải mái trong lòng anh cũng bởi vì vậy mà không còn một chút nào. Anh từng nghĩ đâm lao phải theo lao, cùng lắm thì giống như hai năm trước, mua tấm vé máy bay chạy trốn. Nhưng khi anh nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu thì rõ ràng ý thức được mình không thể giống như Hoắc Tùy Thành, anh phải làm gương cho Tiểu Tiểu. Anh đánh gãy chân tôi, tôi hãm hại anh một lần, xem như xí xóa thanh toán xong. "Cậu ơi..." Hoắc Tiểu Tiểu có một chút áy náy, ôm lấy anh: "Sau này cậu còn tới chơi không ạ?" "Chuyện này... sau này rồi nói, hôm nào cậu mang con đi đua xe!" Quý Thư Dương cười đến mức mặt mày hớn hở: "Có thể con không nhớ rõ, lúc con vừa ra đời không lâu, cậu còn từng mang con trải qua phong ba bão tố một lần đấy." "..." Không còn áy náy nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]