Chương trước
Chương sau
"Haiz—"
"Haiz—"
"Haiz haiz haiz—"
Hoắc Tiểu Tiểu nằm nhoài ở chỗ ngồi, than thở cả ngày.
Nhớ tới dáng vẻ dửng dưng như thường vào lúc sáng của ba, trong lòng cô rất khó chịu.
Cũng đã vào cục cảnh sát rồi, nghe nói là chứng cứ giấu tên kia vô cùng xác thực, chuyện lớn như vậy, chiều hôm qua ông của cô gấp đến mức gọi điện thoại cả buổi chiều, tìm hiểu tình hình, nghĩ cách giải quyết.
Ba thì tốt rồi, thảnh thơi ở nhà, không sốt ruột chút nào.
Cũng không biết là bây giờ ba đang làm gì.
Không phải là còn tản bộ chứ?
Gần đây Hoắc Tiểu Tiểu buồn bã ỉu xìu đều bị mấy bạn nhỏ trong lớp học thấy được.
Hôm qua sau khi bị Hoắc Tiểu Tiểu mắng một trận, Dịch Khiêm đã thành thật hơn không ít, sau khi về nhà hỏi thăm ý kiến từ mẹ cậu, cậu rất biết điều mà không chọc giận Tiểu Tiểu vào lúc cô phiền muộn nữa.
Nhưng Chu Chu thì khác.
Cậu nhỏ tuổi hơn Dịch Khiêm, vẫn không hiểu những thứ này, chỉ biết là gần đây Tiểu Tiểu không mấy vui vẻ, mà lúc cậu không vui, mẹ sẽ cùng cậu nói chuyện chơi đùa.
"Tiểu Tiểu, tại sao hôm nay cậu lại không vui?"
Lại?
Khóe mắt Hoắc Tiểu Tiểu liếc qua Chu Chu: "Cậu có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, tớ muốn nói với cậu, chúng ta cùng nhau chơi được không? Hôm nay cô giáo giao bài thủ công, tớ cùng cậu làm được không?"
"Tớ muốn yên tĩnh, cậu tự chơi đi."
"Tĩnh Tĩnh là ai?"
*Tĩnh tĩnh: Có nghĩa là yên tĩnh.
"..."
Dịch Khiêm liền nhanh chóng che miệng Chu Chu rồi kéo qua.
Chu Chu sử dụng toàn bộ sức mạnh mới đẩy Dịch Khiêm ra được: "Cậu làm gì vậy!"
Dịch Khiêm nghiến răng nghiến lợi: "Cậu đừng quấy rầy em ấy!"
"Cậu ấy không vui, tôi cùng cậu ấy chơi thì làm sao?"
"Em ấy không muốn chơi cùng cậu!"
"Cậu nói bậy."
Dịch Khiêm đến bên tai Chu Chu, nhỏ giọng nói: "Tôi nói cho cậu biết, cậu còn đi quấy rầy em ấy nữa thì cẩn thận sau này em ấy không để ý tới cậu nữa!"
Thật ra trong lòng Chu Chu rất không muốn tin tưởng Dịch Khiêm, nhưng nhớ tới thái độ vừa rồi của Hoắc Tiểu Tiểu thì cậu ỉu xìu.
Không có bạn nhỏ đến quấy rầy cô, Hoắc Tiểu Tiểu yên tĩnh nằm lại trên bàn.
Cô cực kỳ sốt ruột, cũng không biết bây giờ ba cô ra ngoài chưa, có nghĩ cách tìm được chứng cứ rửa sạch hiềm nghi cho mình hay không.
Nếu như không có thì có khi nào ba có kết cục thê lương giống như trong mơ, sau khi bị giày vò đến không còn gì cả thì vào tù hay không?
Vừa nghĩ tới kết cục của ba ở trong mơ, Hoắc Tiểu Tiểu không ngồi yên được.
Nghĩ tới nghĩ lui quả thật là không nhịn được, cô dùng đồng hồ thông minh gọi điện thoại cho ba.
Lúc gọi điện, cô có chút thấp thỏm, chỉ sợ bây giờ ba đang bận, quấy rầy ba làm việc.
Điện thoại vang lên hai tiếng, cô liền muốn cúp máy theo bản năng, lại không nghĩ rằng ba bắt máy.
Giao diện đã kết nối khiến Hoắc Tiểu Tiểu sửng sốt trong chốc lát.
"Alo, ba, bây giờ ba có bận không?"
"Không bận."
"Vậy ba đang làm gì thế?"
Trong điện thoại, giọng nói của Hoắc Tùy Thành không nhanh không chậm: "Ba nghe dì Triệu nói con muốn ăn cá? Ba đang câu cá trong hồ ở sân sau, con muốn ăn cá gì? Ba câu cho con."
"..." Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.
Câu cá?
Xảy ra chuyện lớn như vậy, ba còn rảnh rỗi nhàn nhã câu cá?
Nếu như thật sự để Văn Dương nghe được chuyện này thì sau này cô không còn ba nữa!
Sao ba lại không biết nặng nhẹ như thế chứ?
"Ba!"
"Sao thế?"
"..." Hoắc Tiểu Tiểu thật sự là vì ba mình mà đổ mồ hôi, nhưng làm một đứa trẻ không hiểu gì cả, cô cũng không biết nên nói thế nào: "Ba... ba không đến công ty sao? Ba không bận sao? Sao ba có thể giống như ông chứ!"
"Ông làm sao?"
"Ông ở nhà rảnh rỗi không có việc gì, ba không thể..."
Lời này của Hoắc Tiểu Tiểu bị Hoắc lão tiên sinh ở bên cạnh Hoắc Tùy Thành nghe được.
"Cái đồ không có lương tâm, hôm nay bị ông bắt được rồi, có phải bình thường cháu cùng ba cháu nói xấu sau lưng ông không?"
"Ông? Ông cũng ở đó ạ?"
"Ừ, cùng ba của cháu câu cá."
Hoắc lão tiên sinh nhìn phao trên mặt hồ: "Tiểu Tiểu, muốn ăn cá gì, ông câu cho cháu, muốn ăn canh cá hay là muốn ăn cá kho?"
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc suy nghĩ: "Cháu muốn ăn canh cá, nhưng cháu còn muốn ăn cá rất mềm, rất mềm không có xương."
"Được, ông câu cho cháu, chờ buổi tối cháu về là có thể ăn rồi— cá của ông đã mắc câu rồi, không nói với cháu nữa."
Hoắc Tùy Thành cúp điện thoại, đứng dậy điều khiển cần câu, kéo con cá mắc câu lên.
Là một con cá trích lớn hơn bàn tay, hắn bỏ vào trong thùng, nó đã thành thịt trên thớt rồi mà nó còn đang dùng sức đập nước, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, sức lực không nhỏ.
"Đúng lúc, nấu canh cá cho Tiểu Tiểu ăn."
Lưỡi câu lại được quăng ra.
Hoắc lão tiên sinh ngồi bên cạnh hắn: "Hôm nay tâm tình anh không tệ, còn rảnh rỗi nhàn hạ mà cùng tôi câu cá, xem ra là chuyện được giải quyết rồi?"
"Vẫn chưa giải quyết."
Hoắc lão tiên sinh nhìn hắn một cái: "Chưa giải quyết... mà còn có tâm tình câu cá?"
Hoắc Tùy Thành bình tĩnh nhìn phao trên mặt hồ: "Đây không phải là học theo cha, gặp nguy không loạn sao? Huống chi, chuyện con chưa từng làm, con tin tưởng pháp luật sẽ trả lại sự trong sạch cho con."
Tối hôm qua Hoắc lão tiên sinh và Hoắc Tùy Thành đã nói chuyện với nhau, ông biết hắn bình tĩnh như thường nhưng không nghĩ tới sẽ bình tĩnh giống như hôm nay.
Không nói đến việc không đến công ty, hắn còn ở đây bình tĩnh hòa nhã mà câu cá.
Tính khí trước kia đi đâu rồi?
Hoắc Tùy Thành không vội nhưng Hoắc lão tiên sinh thì cuống lên rồi.
"Tốt xấu gì thì anh cũng nên đến công ty, lộ mặt trấn an lòng người chứ."
"Không vội."
"Anh..."
"Cha, cá mắc câu rồi."
Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía mặt hồ, phao bỗng nhiên chìm xuống.
Cá lớn mắc câu rồi.
*****
Màn đêm từ bốn phía hợp lại, một vệt nắng chiều cuối cùng ở nơi xa xôi ẩn vào phía chân trời.
Ở cửa cục cảnh sát, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mặc chiếc áo khoác dài sạch sẽ mộc mạc, vô cùng sốt ruột mà đi vào trong.
Người đàn ông đã đồng ý hiến tủy cho con trai mình, buổi chiều lại đột nhiên thay đổi, không hiến nữa, gọi điện thoại tới thì điện thoại tắt máy, ngay cả người cũng không tìm thấy.
Từ sau khi sinh con trai, mấy năm qua bà đều dốc lòng vào con trai, con trai chính là mạng của bà, tìm tủy bốn năm cuối cùng cũng tìm được, đến trước khi giải phẫu thì người hiến tủy lại hối hận.
Chồng của bà bị giam, chuyện xảy ra một cách đột nhiên, bà cũng không biết nên làm gì, đành phải vội vàng từ bệnh viện tới, gặp chồng một lần.
Sau khi than thở khóc lóc nói rõ mục đích đến, trải qua sự đồng ý của bộ phận thụ án, đồng thời nhận được sự phê chuẩn của cơ quan cảnh sát, bà ở cục cảnh sát thuận lợi gặp được chồng mình.
"Em nói cái gì?"
"Là thật! Cuộc phẫu thuật ngày mai bệnh viện cũng đã chuẩn bị xong rồi, nhưng mà... nhưng mà người kia đột nhiên gọi điện tới nói không hiến nữa, bảo chúng ta đi tìm tủy khác, Đại Xuyên, làm sao bây giờ? Tìm bốn năm rồi mới không dễ gì mà tìm được, họ không hiến nữa, con của chúng ta làm sao đây?"
Tiền Đại Xuyên với hai tay bị còng lại giận không kiềm chế được, ông ta nắm chặt tay, nện hai tay lên bàn: "Tên khốn kiếp này! Trước đó không phải đã nói tốt rồi sao!"
Cảnh sát ở một bên nhắc nhở: "Đừng kích động! Thành thật một chút!"
Tiền Đại Xuyên nhìn cảnh sát, thu lại cảm xúc, ông ta thấp giọng nói với người phụ nữ: "Trước khi anh vào đây đã để lại cho em một số điện thoại, có biến cố gì em gọi điện là được, em gọi cho số điện thoại đó chưa? Đối phương nói thế nào?"
"Em gọi rồi!" Người phụ nữ than thở khóc lóc: "Đối phương nói sẽ giúp đỡ hỏi một chút, nhưng em chờ rất lâu mà người đó cũng không hồi âm cho em, em gọi lại thì không ai bắt máy."
"Không ai bắt máy? Làm sao có thể chứ? Hắn đã đồng ý với anh!"
"Đại Xuyên, làm sao bây giờ? Rốt cuộc là nên làm gì đây? Con vẫn chờ để ngày mai được phẫu thuật, em thật sự không đành lòng nhìn nó chịu khổ nữa."
"Đám khốn kiếp này! Con trai mình không sao chứ?"
"Con không có việc gì, nhưng bác sĩ nói, bệnh của con vẫn nên nhanh chóng trị liệu mới tốt."
Trong lúc nhất thời, Tiền Đại Xuyên vậy mà cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Mấy năm nay ông ta làm không ít chuyện thất đức, có lẽ cũng chính bởi như vậy mà bốn mươi mấy tuổi cũng không có con, không dễ gì đến trung niên mới có con, lại không nghĩ rằng sẽ sinh ra một đứa bị mắc bệnh ung thư máu.
Bốn năm cầu thầy hỏi thuốc, chờ tủy, mãi đến cách đây không lâu mới bị người ta tìm tới cửa.
Trước khi vào cục cảnh sát, người đó đã nói rất rõ ràng với ông ta, chỉ cần ông ta đứng ra vạch trần Hoắc Tùy Thành thì bệnh của con ông ta và nửa đời sau của hai mẹ con đều có thể giải quyết.
Vì sao mà ông ta mới vào đây liền không giữ đúng những lời đã nói nữa?
Không, là mình ngu.
Không nên vào đây vào lúc này. Ít nhất cũng phải chờ sau khi con trai ghép tủy rồi mới vào.
"Lúc người hiến tủy gọi điện thoại cho em đã nói gì?" Người phụ nữ khóc lóc kể lể: "Hắn nói hắn biết những chuyện thất đức mà anh đã làm, không muốn hiến cho con trai chúng ta, em đã sớm nói anh đừng làm chuyện xấu nữa, anh không nghe! Bây giờ thì báo ứng đến trên người con trai mình rồi!"
"Đừng khóc nữa! Suy nghĩ kỹ lại xem hắn còn nói những gì!"
"Còn nói..." Người phụ nữ đột nhiên nhớ lại: "Đúng rồi, hắn còn nói, nếu như anh có thể làm việc tốt thì sẽ bằng lòng hiến tủy cho con trai chúng ta."
Tiền Đại Xuyên phẫn nộ đứng dậy: "Làm việc tốt? Anh con mẹ nó bây giờ làm việc tốt thế nào được!"
Mắt thấy cảm xúc của ông ta trở nên kích động, cảnh sát giữ ông ta lại: "Được rồi, thời gian thăm hỏi hết rồi, vị phu nhân này, mời bà rời đi trước."
Ngoài phòng có một cảnh sát đi vào, đưa người phụ nữ rời khỏi căn phòng.
"Đại Xuyên! Đại Xuyên anh suy nghĩ cách đi! Anh vào đây rồi thì con trai mình làm sao bây giờ? Em làm sao bây giờ!"
Tiền Đại Xuyên lớn tiếng hô với bà: "Em chăm sóc con cho tốt, anh sẽ nghĩ cách, em đừng vội!"
Cửa đóng lại.
Tiền Đại Xuyên bị cảnh sát đẩy vào trong phòng giam.
Bây giờ ông ta bị giam ở đây, không làm được cái gì cả, thậm chí cả năng lực gọi điện thoại chất vấn ông ta cũng không có.
Tại sao lại có thể như vậy...
Tại sao lại có thể như vậy được!
Tiền Đại Xuyên nắm tóc không ngừng đi loanh quanh trong phòng giam.
Không đúng, bản án còn chưa phán, sao đối phương có thể lật lọng được.
Tiền Đại Xuyên tỉnh táo lại, ông ta nhớ tới lời vợ mình nói.
- "Nếu như anh có thể làm việc tốt thì hắn sẽ bằng lòng hiến tủy cho con trai chúng ta."
Làm việc tốt?
Đều là lấy tiền làm việc, người kia chắc chắn sẽ không nói lời như vậy.
Trong đầu Tiền Đại Xuyên lập tức hiện lên bóng dáng Hoắc Tùy Thành.
Là hắn...
Là hắn không sai.
Nhất định là hắn!
Ông ta và Hoắc Tùy Thành không có nhiều giao tình, chỉ là cách đây không lâu đã nhận được sự ủy thác của Hoắc Tùy Thành đi phá hư cổ mộ, trước khi làm việc hắn lại đột nhiên thông báo với ông ta là không cần nữa.
Ông ta không hiểu rõ Hoắc Tùy Thành, nhưng trong mấy ngày trao đổi, ông ta có thể cảm nhận được, tâm cơ Hoắc Tùy Thành nặng, lòng dạ sâu, không phải là người dễ đối phó.
Bây giờ ông ta hãm hại Hoắc Tùy Thành, chắc chắn Hoắc Tùy Thành sẽ không ngồi yên mặc kệ..
Phải, chuyện này chắc chắn là do hắn làm!
"Làm việc tốt" mà người kia nói là đang cảnh cáo ông ta.
Nếu như mình tiếp tục một mực chắc chắn những chuyện đó là do Hoắc Tùy Thành sai ông ta làm, vậy thì tủy của con trai...
Nghĩ đến cái này, Tiền Đại Xuyên lập tức vọt tới cạnh cửa, hướng về phía bên ngoài cửa hô to: "Cảnh sát! Cảnh sát! Tôi có đầu mối mới muốn khai báo! Cảnh sát!"
*****
Lúc Tiền Đại Xuyên ở trước mặt cảnh sát khai báo đầu đuôi gốc ngọn chân tướng thì Hoắc Tùy Thành đang ngồi trước bàn ăn, múc một bát canh cá tươi ngon cho Hoắc Tiểu Tiểu.
"Tiểu Tiểu, cá trong canh này là do ông của con câu, cá kho này là do ba câu, con nếm thử xem có ngon không."
Hoắc Tiểu Tiểu cẩn thận ăn một miếng canh cá, cá màu trắng sữa, vừa tươi vừa mềm, không có chút mùi tanh nào, nếm ra được một chút vị tiêu.
"Ngon ạ!"
"Ngon thì con ăn nhiều một chút."
"Dạ! Cảm ơn ông, ba cũng ăn đi ạ."
Hoắc Tùy Thành múc cho bản thân một bát, cúi đầu nhấp một hớp canh cá.
Hoắc Tiểu Tiểu húp nước canh, ăn thịt cá, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô cẩn thận thăm dò mà hỏi một câu: "Ba, buổi chiều ba vẫn luôn cùng ông câu cá sao?"
"Đúng vậy, ba câu cho con rất nhiều cá, ngày mai còn có thể tiếp tục làm canh cá cho con ăn."
"Ha ha." Hoắc Tiểu Tiểu ngoài cười nhưng trong không cười mà cười hai tiếng.
Lòng của ba thật là rộng lớn.
Thật đúng là đã câu cá cả buổi chiều.
Bên ngoài Hoắc Công Quán, Tiểu Vũ xuống xe, bước nhanh đi vào.
Hoắc lão tiên sinh vừa thấy cậu thì cười nói: "Tiểu Vũ, ăn cơm chưa?"
"Đã ăn rồi, cháu... tìm riêng anh Thành."
"Anh Tiểu Vũ, anh tìm ba có chuyện gì vậy ạ?"
Tiểu Vũ cười nói với Hoắc Tiểu Tiểu: "Chút chuyện nhỏ."
Hoắc Tùy Thành không buông đũa, hắn hỏi một câu: "Chuyện gì?"
Tiểu Vũ tiến lên, ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói chuyện, người trên bàn ngoại trừ Hoắc Tùy Thành thì không có ai nghe thấy.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của ba, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên khuôn mặt của ba mình.
Nhưng không có.
Vẻ mặt của Hoắc Tùy Thành hình là không thay đổi, hắn thấp giọng lên tiếng: "Tôi biết rồi."
"Vậy em đi trước."
"Ừ."
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng Tiểu Vũ, hỏi một câu: "Ba, anh Tiểu Vũ tìm ba có chuyện gì vậy?"
"Không phải việc lớn gì, trẻ con đừng hỏi quá nhiều, ăn xong rồi thì lên lầu nghỉ ngơi."
"... Nhưng mà hôm nay, cô giáo giao bài tập cho con, phải cùng ba hoặc mẹ làm thủ công, ba có thể làm cùng con không?"
"Thủ công? Thủ công gì?"
Câu này hỏi khó Hoắc Tiểu Tiểu rồi.
Cô nào có biết là thủ công gì, cả ngày hôm nay cô chỉ lo lắng cho ba mà than ngắn thở dài, không nghe cô giáo nói.
"Chính là... chính là một cái... đợi chút nữa ba sẽ biết. Ba ơi, chút nữa, ba rảnh không ạ?"
"Rảnh."
Nghe thấy ba đồng ý sảng khoái như vậy, Hoắc Tiểu Tiểu yếu ớt thở dài.
Thật sự là không lo lắng chút nào.
Cô qua loa và hai miếng cơm, sau khi ăn thêm hai bát canh, cô bò xuống khỏi ghế: "Ba, con lên lầu trước, ba ăn xong thì nhanh chóng lên đó nha."
"Con mới ăn có vài miếng mà?"
"Con ăn no rồi!"
Hoắc Tiểu Tiểu cũng không dám ăn nữa, cô vội vã chạy lên lầu, gọi điện thoại cho Dịch Khiêm.
"Alo, Dịch Khiêm, là tớ, cậu có đang bận không?"
"Tiểu Tiểu! Em tìm tôi làm gì?"
"Bài tập thủ công hôm nay cô giáo giao có những gì, cậu còn nhớ không?"
"Bài tập thủ công? Tôi không nhớ."
"..." Hoắc Tiểu Tiểu thở dài: "Được thôi, vậy tớ hỏi người khác vậy."
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Lại gọi cho Chu Chu.
"Alo, Chu Chu, cậu còn nhớ bài tập thủ công hôm nay cô giáo giao không?"
"Bài tập thủ công? Bài tập thủ công gì?"
"... Chính là trước khi tan học cô giáo giao ấy."
"Có sao?"
"..." Lại là một người không đáng tin, Hoắc Tiểu Tiểu bất đắc dĩ: "Có, cậu vậy mà không nhớ chuyện này."
"A, vậy tớ đi hỏi xem!"
Cúp điện thoại, Hoắc Tiểu Tiểu vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho những bạn nhỏ khác thì thấy ba đẩy cửa đi vào. Hoắc Tiểu Tiểu giật mình, liền nhanh chóng tắt máy.
"Đang nói chuyện với ai vậy?"
"... Vừa rồi gọi điện thoại cho Dịch Khiêm."
May mà ba không hỏi vì sao cô gọi điện thoại mà đi thẳng vào vấn đề: "Không phải nói làm thủ công sao? Làm thủ công gì, cho ba xem xem."
Hoắc Tùy Thành mặc quần áo ở nhà, rất tự nhiên thoải mái mà ngồi xuống khu vui chơi trong phòng Hoắc Tiểu Tiểu.
Làm sao Hoắc Tiểu Tiểu biết được là làm thủ công gì, cô đi tới đi lui lo dự hồi lâu, từ trong cặp sách một mạch lấy ra vật liệu mà cô giáo ở nhà trẻ cho cô.
"Chính là... tự do sáng tạo."
"Tự do sáng tạo? Làm gì cũng được?"
"Vâng, đều được!"
Hoắc Tùy Thành loay hoay với những đồ vật nhỏ này.
Mấy loại giấy cứng màu sắc khác nhau, keo dán, giữa một một đống vật liệu còn có một bản vẽ rơi xuống.
Trên bản vẽ in không ít hình động thực vật.
"Đợi đó, ba đi lấy cái kéo cho con." Hắn đứng dậy tìm dì Triệu lấy hai cái kéo nhỏ thích hợp để cắt giấy rồi đưa cho Hoắc Tiểu Tiểu một cái: "Ba dạy con cắt."
Thấy ba vô cùng kiên nhẫn cùng cô làm thủ công, Hoắc Tiểu Tiểu bất đắc dĩ gật đầu: "Dạ."
"Cắt dọc theo đường nét đứt, cẩn thận đừng làm tay bị thương..."
"Chỗ này lấy keo bôi vào, sau đó dán trên giấy cứng... đúng, chính là như vậy."
"Dán chồng cái này lên đây, dán lệch rồi, xé ra dán lại từ đầu."
Bận rộn một hồi, một đóa hoa hướng dương đã được cắt dán trên giấy cứng.
Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy tiếp tục như vậy thì không được.
Còn tiếp tục như vậy nữa, cô sớm muộn gì cũng làm mình nghẹn chết.
"Ba, vì sao hôm nay ba không đi làm, là bởi vì chuyện ngày hôm qua sao?"
Hoắc Tùy Thành cũng không bất ngờ vì cô hỏi lời này: "Nhịn không được nữa?"
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: "Hôm qua con nghe ông gọi điện thoại, nói ba làm việc xấu, bị cảnh sát bắt tới cục cảnh sát."
"Cho nên?"
"Ba không sốt ruột sao?"
Hoắc Tùy Thành hỏi lại cô: "Vậy con tin là ba làm việc xấu sao?"
"Không, con tin ba không làm việc xấu."
"Vậy thì đúng rồi, ba không làm việc xấu, tại sao phải sốt ruột?"
"Ba không làm việc xấu, đó chính là người khác nói bậy! Vậy... chắc chắn là mấy người nói bậy kia rất xấu, rất xấu, ba không đi đánh bại những người xấu kia sao? Ba ở nhà là vì sợ những người xấu kia sao?" Hoắc Tiểu Tiểu vắt hết óc, cố gắng dùng tư duy và ngôn ngữ của một đứa trẻ để nói về chuyện này.
"Những người nói bậy kia quả thật là rất xấu." Hoắc Tùy Thành dừng lại một lát: "Ba không ra ngoài không phải là vì sợ những người xấu kia mà là vì ba biết, nếu ba vô tội thì chú cảnh sát sẽ điều tra ra được chân tướng, trả lại sự trong sạch cho ba."
Hoắc Tiểu Tiểu chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.
Gặp quỷ rồi, khi nào thì ba trở thành người tuân thủ luật pháp như vậy rồi?
"Nhưng mà... nhưng mà những người kia cũng quá hư rồi! Ba, ba phải đánh bọn họ!"
"Cho dù bọn họ là người xấu thì ba cũng không thể dùng tư hình đánh bọn họ được, mọi thứ đều phải chú ý đến nguyên tắc, còn phải tuân thủ pháp luật, ba tin tưởng cảnh sát, con cũng phải tin tưởng cảnh sát, biết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.