Một tuần mới đến, luôn luôn cho người ta cảm giác tinh thần uể oải. Hoắc Tiểu Tiểu và Dịch Khiêm ở nhà chơi hai ngày, không cam tâm tình nguyện chậm rãi rời giường, sau khi rửa mặt ăn sáng, mặt mũi tràn đầy mất hứng, đeo cặp sách chuẩn bị đi nhà trẻ. Hoắc Tùy Thành hôm nay ngược lại tinh thần mười phần, mặc lên người âu phục màu xanh đậm rất vừa vặn, so với trước kia càng muốn đẹp hơn. "Ba, hôm nay ba rất đẹp trai!" Hoắc Tùy Thành nhéo nhéo gò má cô. "Tiểu Tiểu, ở nhà trẻ phải nghe lời cô nói, không được nghịch ngợm gây sự, bắt nạt những bạn khác, có biết không?" Hoắc lão tiên sinh ở một bên sắp xếp đồ vào cặp sách cho cô, một bên căn dặn. "Dạ biết!" Hoắc lão tiên sinh hai tay dắt hai đứa trẻ, "Được, chúng ta đi thôi, ông đưa các cháu đi nhà trẻ." Hoắc Tùy Thành đi ra ngoài, quay người nói với Hoắc lão tiên sinh: "Cha, cha ở nhà nghỉ ngơi đi, con đưa bọn chúng đi nhà trẻ." "Không tiện đường." "Nhiều lắm cũng chỉ nửa giờ mà thôi, không có gì đáng ngại." Hoắc Tùy Thành kiên trì, Hoắc lão tiên sinh ngược lại nhìn hắn nhiều một chút, "Anh đưa?" "Con đưa." Hoắc lão tiên sinh cười, hắn đây là muốn làm ba rồi? "Được, vậy hai tiểu quỷ này liền giao cho anh." Hai bạn nhỏ đi theo Hoắc Tùy Thành ra ngoài, ở trên xe Hoắc Tiểu Tiểu hỏi hắn: "Ba ơi, ba đưa tụi con đi nhà trẻ, có đến trễ không ạ?" "Có." Cô mở to hai mắt nhìn, "Vậy ba còn đưa tụi con đi?" "Ba là ông chủ, đến muộn cũng không ai dám quản." "..." Lời này cũng thật là phách lối. Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, "Vậy trước kia vì sao ba không đưa con đi nhà trẻ?" "..." Nửa giờ sau, xe dừng ở cửa nhà trẻ Wellington, Hoắc Tùy Thành giao hai đứa trẻ cho cô giáo phụ trách. "Ở nhà trẻ ngoan một chút, không được phép bắt nạt những bạn học khác, có nhớ không?" "Con nhớ rồi, buổi chiều ba nhớ đón con về nhà nhé." Hoắc Tùy Thành trầm mặc một lát, "Ba rất muốn đến đón con về nhà, nhưng buổi chiều có chút chuyện đến không được, ba nhớ con, liền gọi điện thoại cho con, có được không?" Dỗ ngon dỗ ngọt. Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi, "Dạ được, tạm biệt ba." "Tạm biệt chú Hoắc." Xe của Hoắc Tùy Thành rời đi, cô giáo nắm tay Hoắc Tiểu Tiểu chuẩn bị đi đến phòng học. "Tiểu Tiểu!" Dịch Khiêm đuổi theo phía sau, thở hồng hộc nói với Hoắc Tiểu Tiểu: "Hai ngày này cảm ơn em đã chơi với tôi, lần sau... lần sau em đến nhà tôi chơi, tôi có xe, tôi dẫn em đi hóng mát, được không." Mới tí tuổi đầu đã muốn dẫn cô đi hóng mát? Hoắc Tiểu Tiểu xém chút nhịn cười ra tiếng. "Được, lần sau đến nhà cậu chơi." "Em hứa rồi đấy nhé, tạm biệt." "Tạm biệt." ***** "Hoắc Tiểu Tiểu! Tớ mang socola cho cậu!" Vừa mới đi vào phòng học, Chu Chu liền lớn giọng gọi cô, vừa gọi vừa lấy socola đặc biệt từ nhà mang đến, phất phất tay gọi cô. Hoắc Tiểu Tiểu đeo cặp sách đi tới, nhìn hộp socola tinh xảo trên tay Chu Chu. Nhớ lại. Lúc cuối tuần tan học, cậu ấy nói muốn mang socola cho mình. "Cảm ơn cậu." "Không cần cảm ơn!" Hai cậu bạn bu lại bên người Chu Chu, "Chu Chu, vì sao cậu chỉ mang socola cho Hoắc Tiểu Tiểu, chúng tớ thì sao?" "Các cậu đều là con trai, còn bày đặt socola gì chứ! Tiểu Tiểu là con gái, chỉ có cậu ấy mới có thể ăn socola, socola tớ mang đều là của Tiểu Tiểu!" "Quỷ hẹp hòi." "Đúng thế đúng thế." Hoắc Tiểu Tiểu để lộ hộp socola ra, một mùi socola nồng đậm bay ra trong nháy mắt. Trong hộp sắp xếp mười viên, socola bị chế tác thành đủ loại hình dạng, có trái tim còn có các hình thức vỏ sò khác nhau. "Cái này là mẹ của tớ để cho tớ mang tặng cho cậu, mẹ tớ nói chocolate này ăn cực kỳ ngon, cậu khẳng định rất thích, cậu ăn một chút đi." Hoắc Tiểu Tiểu thử cầm một viên cắn, socola nồng đậm tan vào miệng, hương thuần hơi đắng, mùi vị rất đặc biệt. "Rất ngon! Chu Chu, cảm ơn cậu, tớ rất thích." Được Hoắc Tiểu Tiểu khen, gương mặt của Chu Chu hơi đỏ, "Cậu... cậu thích là tốt rồi, nếu cậu thích, về sau tớ sai người mua thêm cho cậu." Những bạn học trong phòng bị mùi thơm của socola hấp dẫn, không hẹn mà cùng bu lại. "Oa, hộp socola này thật đẹp." "Tiểu Tiểu, cái này là của cậu sao? Cậu mua ở đâu? Có ngon không? Tớ có thể nếm thử không?" "Rất ngon, nhưng đây là của Chu Chu cho tớ." "Chu Chu, tớ có thể ăn một viên không?" Chu Chu không muốn cho những bạn học khác ăn, bởi vì đây là cậu mang cho riêng Hoắc Tiểu Tiểu mà thôi. Thế nhưng không cho những bạn học khác ăn, lại cảm giác mình quá keo kiệt. Mẹ cậu đã nói, con trai không thể quá keo kiệt. Cậu không vui lắm. Hai cậu bạn bên người Chu Chu mở miệng nói: "Đây là Chu Chu mua cho Tiểu Tiểu, chỉ có Tiểu Tiểu mới được ăn!" "Đúng, chỉ có Tiểu Tiểu mới được ăn, các cậu không thể!" "A? Vì sao chỉ có Tiểu Tiểu mới được ăn?" "Ồ!" Có một bạn học nghịch ngợm nhìn hai người, "Tớ đã biết! Nhất định là Chu Chu thích Tiểu Tiểu!" "Đúng đúng đúng! Các cậu nhìn đi, Chu Chu đỏ mặt!" Bạn học nhỏ này nói mà không chê chuyện lớn, ồn ào cười vỗ tay, "Chu Chu thích Hoắc Tiểu Tiểu!" "Chu Chu thích Hoắc Tiểu Tiểu!" "Chu Chu thích Hoắc Tiểu Tiểu!" "..." Hoắc Tiểu Tiểu xém chút cười ra tiếng. Một đám nhóc con. Khuôn mặt nhỏ của Chu Chu đỏ bừng, nhẫn nhịn nửa ngày cũng chỉ cắn răng một câu: "Các cậu... các cậu không được phép nói bậy!" "Nơi nào nói bậy chứ, cậu chính là thích Tiểu Tiểu." "Không... Không phải! Các cậu đừng nói bậy, tớ chỉ là... chỉ là..." Chu Chu thẹn quá hoá giận, ấp úng nửa ngày cũng không nói ra một câu. Hoắc Tiểu Tiểu nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Chu Chu, đưa chocolate trên tay ra, "Đừng bắt nạt Chu Chu nữa, mời các cậu ăn socola." "Woa! Cám ơn cậu Tiểu Tiểu!" Ba năm người bạn nhỏ, mỗi người một viên, socola trên tay Hoắc Tiểu Tiểu liền vơi đi hơn phân nửa. Hai cậu bạn đứng bên người Chu Chu cũng hai mặt nhìn nhau, riêng các cậu cũng đang cầm hai viên. Chu Chu xem xét trong tay Hoắc Tiểu Tiểu cũng chỉ còn lại có hai viên, "Hai cậu đang làm gì!" "Tụi tớ ăn một viên thì thế nào chứ? Chu Chu cậu thật là đồ nhỏ mọn." "Đây là đồ ăn vặt của con gái, các cậu là con trai thì ăn socola làm gì!" "Ai quy định con trai là không thể ăn socola? Hôm trước tớ còn mang bánh quy cho cậu, cậu cũng ăn, vậy mà chỉ có viên socola chút xíu cũng không cho tớ ăn." "Tớ nói là không được!" Hai đứa trẻ kinh ngạc bịt miệng lại, "Chẳng lẽ những gì bọn nhóc đó nói là sự thật? Cậu thật sự thích Hoắc Tiểu Tiểu à?" "Các cậu ngậm miệng! Không được nói!" "Ai da, chúng tớ muốn ăn socola~" "Socola của ai đó thật ngon..." "Tùy ý, ngày mai mang cho các cậu!" Hai bạn nhỏ cười hì hì cầm hai viên socola. Chu Chu nhìn hộp socola đã hết sạch, "Không còn nữa à?" "Còn hai viên." Hoắc Tiểu Tiểu cầm một viên đưa đến bên miệng Chu Chu, "Cậu ăn một viên." Khuôn mặt của Chu Chu đỏ bừng, "Tớ... Tớ không ăn, đều cho cậu!" Hoắc Tiểu Tiểu nhét vào miệng cậu, "Miệng của cậu đều dính vào, ăn đi! Rất ngon, cậu nếm thử." Chóp mũi ngửi được mùi thơm nồng đậm của socola, Chu Chu nhịn không được hé miệng, một ngụm cắn socola vào trong miệng. Socola ở trong miệng, tư từ hòa tan. "Rất ngọt." "Đúng không!" Hoắc Tiểu Tiểu đem một viên socola cuối cùng thả vào trong miệng, ngọt đến mức con mắt không tự giác cong lại thành nửa vầng trăng. "Các bạn học, nhìn qua đây nào." Cô giáo sinh hoạt nắm tay một bé gái đi vào phòng học, "Giới thiệu cho mọi người một chút, đây chính là bạn học mới của lớp chúng ta, tên là Tưởng thiến, mọi người có thể gọi bạn là Thiến Thiến, về sau mọi người hãy giúp đỡ bạn nhiều hơn có được hay không?" Hoắc Tiểu Tiểu từ xa xa nhìn thấy bé gái nhỏ Thiến Thiến đang nắm tay cô giáo. Mặc váy màu trắng nhỏ, trên đầu cột hai cái bím tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, cười lên còn có hai cái lúm đồng tiền, đặc biệt đáng yêu. Nhưng cô nhớ kỹ, bé gái Thiến Thiến này, chính là người cô đụng vào lúc ở thế giới đáy biển chơi. Khắc sâu ấn tượng, là bởi vì bé gái nhỏ này này khóc lên rất dữ dội. Cô giáo dẫn Thiến Thiến đến khu đọc sách, "Tĩnh Tĩnh, đây là Thiến Thiến, bạn cũng thích nghe chuyện cổ tích giống như con, cô cảm giác được hai người các con nhất định có thể trở thành bạn tốt, các con cùng chơi với nhau có được hay không?" "Dạ!" Chu Chu thấy Hoắc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào cô bạn học mới đến kia, cậu nói: "Tiểu Tiểu, cậu muốn kết bạn với cậu ta sao?" Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Không muốn." Không thể nói chán ghét, cũng chưa nói tới thích, đơn thuần chỉ là không muốn mà thôi. "Vì sao?" Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn cậu, "Cậu muốn kết bạn với cậu ấy à?" "Không không không, tớ không muốn! Tớ... Tớ chỉ là hỏi cậu một chút mà thôi! Tớ không làm bạn bè với cậu ta!" Chu Chu nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh nghĩ đến đồ chơi mình mang từ trong nhà đến, "Đúng rồi! Tiểu Tiểu, tớ mang một cái đồ chơi từ trong nhà ra, mẹ tớ nói gọi là leggo, tớ không biết lắp, cậu có thể lắp chung với tớ không?" Hoắc Tiểu Tiểu nhìn hộp leggo trên tay Chu Chu, là đồ chơi xe hơi nhỏ. Trẻ con chơi xếp gỗ rất dễ dàng, nhưng leggo đối với một đứa trẻ hai ba tuổi mà nói thì có chút khó khăn. "Tớ xem một chút." Mấy người ngồi xuống nghiên cứu leggo. Hoắc Tiểu Tiểu cẩn thận nghiên cứu, cũng rất dễ dàng, chỉ cần so sánh với sách hướng dẫn vài phút liền có thể lắp được. Nhưng cô vẫn chỉ là một em bé 'Mù chữ', một chữ bẻ đôi cũng không biết, bây giờ chỉ có thể tự mình suy nghĩ. "Tiểu Tiểu, cậu biết không?" "Biết, tớ dạy cho các cậu." Chu Chu đắc ý nhìn hai cậu bạn đứng bên cạnh, "Tớ đã nói, Tiểu Tiểu nhất định biết mà." Ngay khi bốn người hết sức chuyên chú lắp leggo, một thanh âm non nớt trong trẻo vang lên sau lưng. "Tớ có thể cùng chơi với các cậu không?" Mấy người lần theo thanh âm nhìn lại. Là Thiến Thiến. Thấy mọi người đều nhìn mình, Tưởng Thiến kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ lên. Ở lớp học Chu Chu vẫn luôn rất bá đạo, từ chối Thiến Thiến giống như lúc trước đã từ chối Hoắc Tiểu Tiểu, "Không thể! Nơi này của tụi tôi có bốn người, đã đủ rồi, cậu đi chỗ khác chơi cùng bọn nhóc đó đi!" "Thế nhưng tớ muốn chơi cùng các cậu, cô đã nói, đồ chơi trong phòng học, tớ đều có thể chơi." Thiến Thiến nhìn về hai cậu bạn bên cạnh Chu Chu, "Cậu ấy không muốn chơi với tớ, vậy các cậu có muốn chơi với tớ không?" Chu Chu nhìn hai đứa trẻ bên cạnh, "Các cậu muốn chơi với cậu ta sao?" Hai đứa trẻ liền vội vàng lắc đầu. "Cậu nhìn đi, bọn họ không muốn chơi với cậu, còn nữa, đồ leggo này là tôi mang đến." Thiến Thiến không nghĩ tới mấy người kia sẽ từ chối mình, miệng nhỏ xẹp lại, giống như chịu phải ủy khuất lớn, hít hít cái mũi, há mồm gào khóc, thanh âm kia, giống như muốn đem nóc nhà xốc lên. Tiếng khóc của Thiến Thiến kinh động đến cô giáo. Không bao lâu, Từ Mạn Nhân lo lắng đi đến, nhìn Thiến Thiến đang kêu khóc không ngừng, "Thiến Thiến, con sao vậy?" "Bọn họ không chơi với con, con không muốn ở lại chỗ này, con muốn về nhà! Con muốn ba! Con muốn mẹ!" Từ Mạn Nhân nhìn Chu Chu, "Chu Chu, con là chuyện gì xảy ra? Cô không phải đã nói rồi sao? Không được bắt nạt bạn học." "Cô Từ, chúng con không có bắt nạt cậu ta, cậu ta muốn chơi cùng chúng con, nhưng mà chúng con đã có bốn người rồi!" "Năm người cũng có thể cùng nhau chơi, Thiến Thiến vừa tới, lại nhỏ hơn con, con phải chăm sóc em gái chứ." Chu Chu một mặt không tình nguyện. Từ Mạn Nhân lại đem ánh mắt nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu, "Tiểu Tiểu, con có thể để Thiến Thiến lại đây chơi không?" Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Thiến Thiến đang khóc đến rung trời lở đất, cũng không quan trọng, "Có thể ạ." "Chu Chu, con nhìn đi, Tiểu Tiểu đã đồng ý rồi, không được phép bá đạo với bạn học nữa, có biết không?" "Biết rồi." "Thiến Thiến, con nhìn đi, bọn họ đã đồng ý cùng chơi với con, không khóc nữa có được hay không?" "Không muốn!" Tiếng khóc của Thiến Thiến không giảm, "Con muốn về nhà, con muốn ba! Con muốn mẹ!" Từ Mạn Nhân dỗ dành bé, "Thiến Thiến không khóc nữa, chúng ta đi gọi điện thoại cho ba mẹ có được hay không?" Nói xong, dẫn Thiến Thiến đi. Chu Chu bĩu môi, "Quỷ khóc nhè." "Cậu còn nói người ta, lúc cậu tới cũng giống như cậu ta, quỷ khóc nhè." Chu Chu nổi giận, "Tớ... Tớ mới không khóc! Cậu nói bậy!" "Tớ không có nói bậy, cậu rõ ràng đã khóc, còn tè ra quần!" Chu Chu nhìn Hoắc Tiểu Tiểu đang nén cười, đưa tay bịt miện cậu bạn kia lại, bảo vệ tôn nghiêm của nam tử hán trước mặt con gái. "Không được nói!" ****** Tập đoàn Hoắc thị, phòng họp. Ba giờ liên tục họp hội nghị cuối cùng cũng kết thúc. Cửa phòng họp mở ra, người của tổ chuyên gia khảo cổ bắt tay Hoắc Tùy Thành xin lỗi. "Hoắc tiên sinh, trước khi đến, giáo sư liên tục dặn dò chúng tôi phải xin lỗi ngài, bởi vì tiến độ của tổ khảo cổ chúng tôi trì hoãn, dẫn đến hạng mục của ngài đình trệ cho đến nay, nhưng xin ngài yên tâm, việc đào móc sẽ không quá lâu, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian hạng mục của ngài." "Giáo sư khách khí rồi." Sau ba năm câu hàn huyên, người của tổ chuyên gia khảo cổ rời đi. "Hoắc tổng, một giờ trước Dịch tổng của tập đoàn Dịch thị đã gọi điện thoại đến, nhưng ngài đang họp nên tôi không có quấy rầy ngài." "Tôi đã biết." Hoắc Tùy Thành quay người tiến vào văn phòng, gọi điện thoại cho Dịch Dương. "Trở về rồi?" Thanh âm của Dịch Dương mệt mỏi từ trong điện thoại di động truyền đến, "Vừa xuống máy bay không lâu, nghe nói chuyện cổ mộ ở Lộc Minh đã xác định đào móc?" "Ừ, việc đào móc hẳn sẽ không chậm trễ quá lâu." "Vậy tôi an tâm rồi." Hoắc Tùy Thành trêu ghẹo hắn, "Yên tâm, hạng mục đã thành, cậu không cần lo lắng về sau dựa vào tiền vợ đóng phim để sống." Vừa dứt lời, Dịch Dương cúp máy. Mắt nhìn thời gian, 3 giờ 5 phút. Thời gian nhà trẻ tan học. Nghĩ nghĩ, gọi điện cho văn phòng trợ lí. "Buổi chiều tôi có sắp xếp gì không?" "Hoắc tổng, buổi chiều ngài không có sắp xếp gì, nhưng 8 giờ tối có một buổi tiệc rượu." "Tôi biết rồi, vậy tôi tan làm trước, buổi tối 7 giờ gọi xe đi đến Hoắc Công quán đón tôi." "Vâng." Hoắc Tùy Thành cúp điện thoại, trước khi tan việc đi đến nhà trẻ đón người. Đường đi cửa nhà trẻ lúc ba giờ, là thời điểm chen chúc nhất, các loại nhãn hiệu xe sang trọng to to nhỏ nhỏ đậu đầy con đường này. Hoắc Tùy Thành đến không tính là sớm, tài xế miễn cưỡng tìm chỗ đậu xe, giống với những nhà khác đều đến nhà trẻ đón con. Trong phòng học, Chu Chu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà, cậu được cô giáo nắm tay đi đến cửa phòng học, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu nói với Hoắc Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, tớ đi về trước nhé, sáng mai tớ sẽ mang socola ngon hơn cho cậu, ngày mai gặp lại." "Ngày mai gặp." "Chu Chu, sáng mai cậu có thể mang nhiều socola hơn không? Tớ cũng muốn ăn." "Tớ nữa!" "Tớ... Trong nhà của tớ không có nhiều như vậy! Chỉ có thể mang cho Tiểu Tiểu thôi!" Mấy đứa trẻ cười lớn một tiếng. "Chu Chu thích Hoắc Tiểu Tiểu!" "Chu Chu thích Hoắc Tiểu Tiểu!" "Cậu... Các cậu không được nói nữa! Tớ, tớ cho các cậu là được!" Hoắc Tùy Thành vừa lúc đến cửa phòng học, nghe nói như thế, nhíu mày nhìn về phía Chu Chu. Hoắc Tiểu Tiểu ngồi trong phòng học, buồn bực ngán ngẩm chờ người đến đón cô. Cũng không biết hôm nay là dì Triệu tới đón hay là ông nội đến đón. Chắc là dì Triệu. Đoán chừng còn phải chờ một lát. Nhìn các bạn học ở bốn phía lần lượt đều được đón đi, Hoắc Tiểu Tiểu đứng dậy đi đến cửa phòng học, trông mong chờ dì Triệu đến đón cô. "Mẹ của Thiến Thiến, cô không cần phải gấp, Thiến Thiến không có chuyện gì, chỉ là vừa tới nhà trẻ nên không quen, quá trình này mỗi đứa trẻ đều có." Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn người phụ nữ lo lắng ở trước mặt đang đi theo cô giáo, khá quen, giống như đã gặp qua ở đâu rồi. "Cô Trần, hôm nay cảm ơn cô đã chăm sóc Thiến Thiến, Thiến Thiến lần đầu tiên tới nhà trẻ, thật sự làm cho các cô thêm phiền toái." "Đâu có, đều là việc chúng tôi phải làm." "Thiến Thiến ngày hôm nay có sao không? Con bé..." Quý Văn Tâm dẫm bước chân xuống, dừng bước cách bên ngoài cửa phòng học, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu đang đứng đó, như bị sét đánh. "Mẹ của Thiến Thiến, sao vậy?" Quý Văn Tâm há mồm, yết hầu như có vật ngăn chặn nửa ngày nói không ra lời, trong nháy mắt tràn đầy nước mắt, cô chỉ vào Hoắc Tiểu Tiểu, thanh âm có chút run rẩy. "Con bé... Bé gái nhỏ này là..." "Bé tên là Hoắc Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu, sao lại đến cửa phòng học chờ rồi? Ông nội con vẫn còn chưa đến, chúng ta đi vào trong phòng chờ có được hay không?" Hoắc Tiểu Tiểu dựa vào khung cửa, "Con đứng ở bục cửa này không được sao ạ?" "Không được, cô đã nói rồi mà, đi vào chờ trong phòng học." "Dạ." "Tiểu Tiểu..." Quý Văn Tâm thở sâu, đi đến trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu, ngồi xổm xuống, khoảng cách gần trong gang tấc nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, "Con là... Hoắc Tiểu Tiểu?" Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu. "Con... con còn nhớ dì không?" Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu. "Hôm trước ở thế giới đáy biển, con không nhớ rõ dì rồi?" Nói đến thế giới đáy biển, Hoắc Tiểu Tiểu bừng tỉnh đại ngộ, "Con còn nhớ, dì là mẹ của Thiến Thiến ạ?" "Con còn nhớ rõ dì sao?" "Dì mới nói, con liền nhớ lại." "Thật sao? Con thật thông minh, ba của con còn chưa đến đón con sao?" "Dì của con sẽ tới đón con." Từ sau hôm trước ở thế giới đáy biển gặp Hoắc Tiểu Tiểu, Quý Văn Tâm mơ thấy vô số lần được gặp lại con bé, nhưng cô lại không nghĩ tới sẽ gặp lại con bé trong hoàn cảnh vội vàng này. Cô vội vàng mở túi của mình, tìm tòi lục lọi. "Thật xin lỗi Tiểu Tiểu, dì... dì không mang đồ chơi hay món gì ngon cả, con thích ăn cái gì, lần sau, lần sau dì mang cho con." Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy cô ấy cứ kỳ quái. "Không cần, con đều có ạ." "Không sao, dì..." Thanh âm lại có chút nghẹn ngào, "Dì
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]