Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy gà rán vây lại ở cổ họng, đáng sợ hơn nữa chính là nhổ không ra, há mồm ra tất cả đều là vị gà.
Nhìn ánh mắt kia của ba rất là không tin tưởng, cô liền biết là mình bình thường ba hoa nói dóc quá nhiều, ba không tin cô.
"Thật đó ạ! Ba sờ đi, rất căng."
Cô nắm lấy tay Hoắc Tùy Thành để lên bụng nhỏ của mình.
Đa số con nít đều có bụng lớn, căng phồng một cục, vừa mềm vừa tròn, giống như thạch hoa quả hay pudding vậy.
"Bụng của con lớn như vậy sao."
"..." Ba cô thật là một thẳng nam!
"Vậy ba ngửi, ợ ―― con... Gà rán đều chắn ở đây nè!" Cô chỉ vào cổ họng của mình, ợ một cái.
Hoắc Tùy Thành ngửi thấy mùi vị gà rán kia, nhíu chặt lông mày, đầu lùi ra sau.
"Ba ngửi, ba ngửi đi!" Hoắc Tiểu Tiểu há to miệng, ngang ngược càn rỡ dựa vào trước mặt hắn.
Hoắc Tùy Thành che miệng của cô, "Về sau còn dám tham ăn không?"
Hoắc Tiểu Tiểu rất thức thời lắc đầu.
Hoắc Tùy Thành bồng cô bỏ ở góc tường, "Đứng ở đây tiêu cơm một chút."
Nói xong đi về phía cổng.
"Ba ơi, ba đi đâu?"
"Tìm chổi lông gà đánh con!"
"!!!"
Cửa phòng đóng lại.
Hoắc Tiểu Tiểu đứng ở góc tường, hai bắp chân đấm đá loạn xạ, xoa dạ dày đang khó chịu, lại ợ một cái.
Thời gian từ từ trôi qua, ba cô còn chưa trở lại nữa.
Sẽ không thật sự đi tìm chổi lông gà đánh cô chứ? Thừa dịp ông nội không có ở đây đánh cô một trận?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-baba-phan-dien-lam-nguoi/929504/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.