Một đoàn người Hoắc Tiểu Tiểu theo chỉ dẫn của nhân viên công tác tiến vào đường hầm ngắm cảnh hải dương, trải qua một đường rẽ, trước mắt trong sáng rộng mở, màu lam của thủy tinh khắp nơi có thể thấy được, quang ảnh sóng nước phóng xuống ấn trên mặt đất, cá biển kết thành đội bơi qua bơi lại trong đường hầm thủy tinh.
Hoắc Tiểu Tiểu không phải là lần đầu tiên đến công viên Hải Dương, nhưng đối với cảnh tượng trước mắt vẫn rất khiếp sợ.
Không tự chủ được tiến lên sờ tấm thủy tinh, cảm thụ được nước biển trong đường hầm lạnh buốt.
Một con rùa đen bơi tới.
"Thật xinh đẹp." Cô chỉ vào rùa đen trong đường hầm thủy tinh, nói với Dịch Khiêm: "Cậu có biết đây là con gì không?"
Dịch Khiêm gật đầu, "Đây là rùa biển."
"Vậy cậu biết nó sống bao lâu không?"
Dịch Khiêm lắc đầu.
"Nó sống một ngàn tuổi."
Dịch Khiêm mở to hai mắt nhìn, "Có thật không?"
Hoắc Tiểu Tiểu ăn nói - bịa chuyện, "Thước phim ghi lại cảnh rùa đen trải qua nguy hiểm cậu chưa có xem sao? Ở trong đó ông rùa già và nó giống nhau như đúc, ông rùa già sống một ngàn tuổi, vậy nó khẳng định cũng sống một ngàn tuổi."
Dịch Khiêm bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ gật đầu.
Một đứa dám nói, một đứa dám tin.
Hoắc Tùy Thành nghe lời nói ngây thơ này của Hoắc Tiểu Tiểu, lắc đầu bật cười.
Tách tách ――
Ảnh hai đứa trẻ đứng trước đường hầm thủy tinh thảo luận ông rùa già bao nhiêu tuổi bị dì Triệu chụp lại.
Hoắc Tùy Thành vô tình đâm thủng lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-baba-phan-dien-lam-nguoi/929501/chuong-37-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.