Một đoàn người Hoắc Tiểu Tiểu theo chỉ dẫn của nhân viên công tác tiến vào đường hầm ngắm cảnh hải dương, trải qua một đường rẽ, trước mắt trong sáng rộng mở, màu lam của thủy tinh khắp nơi có thể thấy được, quang ảnh sóng nước phóng xuống ấn trên mặt đất, cá biển kết thành đội bơi qua bơi lại trong đường hầm thủy tinh. Hoắc Tiểu Tiểu không phải là lần đầu tiên đến công viên Hải Dương, nhưng đối với cảnh tượng trước mắt vẫn rất khiếp sợ. Không tự chủ được tiến lên sờ tấm thủy tinh, cảm thụ được nước biển trong đường hầm lạnh buốt. Một con rùa đen bơi tới. "Thật xinh đẹp." Cô chỉ vào rùa đen trong đường hầm thủy tinh, nói với Dịch Khiêm: "Cậu có biết đây là con gì không?" Dịch Khiêm gật đầu, "Đây là rùa biển." "Vậy cậu biết nó sống bao lâu không?" Dịch Khiêm lắc đầu. "Nó sống một ngàn tuổi." Dịch Khiêm mở to hai mắt nhìn, "Có thật không?" Hoắc Tiểu Tiểu ăn nói - bịa chuyện, "Thước phim ghi lại cảnh rùa đen trải qua nguy hiểm cậu chưa có xem sao? Ở trong đó ông rùa già và nó giống nhau như đúc, ông rùa già sống một ngàn tuổi, vậy nó khẳng định cũng sống một ngàn tuổi." Dịch Khiêm bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ gật đầu. Một đứa dám nói, một đứa dám tin. Hoắc Tùy Thành nghe lời nói ngây thơ này của Hoắc Tiểu Tiểu, lắc đầu bật cười. Tách tách ―― Ảnh hai đứa trẻ đứng trước đường hầm thủy tinh thảo luận ông rùa già bao nhiêu tuổi bị dì Triệu chụp lại. Hoắc Tùy Thành vô tình đâm thủng lời nói dối của cô, "Rùa biển này không giống con rùa già kia, nó năm nay mới hơn ba mươi tuổi, con muốn nhìn rùa già một ngàn tuổi, ở bên trong." "Thật sao? Dịch Khiêm, đi, tớ dẫn cậu đi xem rùa đen một ngàn tuổi." Nói xong bắt lấy tay Dịch Khiêm chạy về phía trước. "Chạy chậm chút." "Ba nhanh lên!" Đường hầm đáy biển càng đi vào bên trong càng rộng rãi hơn, trong thủy tinh dần dần có thể thấy được đá ngầm và các pho tượng, chủng loại động vật ở Hải Dương cũng ngày càng nhiều, cá mập khổng lồ, sứa du đãng, còn có cá biển đủ loại kiểu dáng khác nhau. "Dịch Khiêm, cậu nhìn con cá lớn màu lam kia, gọi là cá mập lam, đẹp không?" "..." Dịch Khiêm cau mày, "Đẹp." "Vậy cậu có biết con cá nhiều màu kia tên là gì không?" "Không biết." "Gọi là cá Thất Thải, cậu nhìn trên thân của nó có bảy loại màu á." Nhân viên công tác đứng một bên cười giới thiệu, "Người bạn nhỏ này thật thông minh, con cá này xác thực tên là Thất Thải, nhưng tên đầy đủ của nó là cá thần tiên bảy màu." "Cá thần tiên bảy màu?" Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu, "Ba, con cá này thật xinh đẹp, chúng ta có thể vớt về nhà nuôi không ạ?" "Có thể." Hoắc Tiểu Tiểu nhất thời không nghĩ tới ba cô vậy mà đáp ứng sảng khoái như vậy, có chút không dám tin, "Có thật không ạ?" "Con cá mập kia cũng rất đẹp, nếu con thích chúng ta cũng nuôi một con." Hoắc Tiểu Tiểu còn không kịp nói xong, liền nghe ba cô nói: "Con đút cho nó ăn." "..." Cô đã biết, ba tuyệt đối sẽ không đáp ứng dễ dàng như vậy. "Tiểu Tiểu, đến đây, con và Dịch Khiêm đứng ở chỗ này, dì Triệu chụp cho các con một tấm hình." "Dạ!" Hoắc Tiểu Tiểu hai tay ôm lấy bả vai Dịch Khiêm, hai gương mặt nhỏ dán vào một chỗ, thân mật chụp hình. "Ba, con cũng chụp cho ba tấm ảnh nhé." "Con biết chụp?" "Đương nhiên là biết! Bấm cái nút kia là được rồi." Để chứng minh mình có thể chụp được, Hoắc Tiểu Tiểu cầm máy ảnh trong tay dì Triệu chạy về phía trước ba bốn mét, cô người thấp, giơ lên máy ảnh chụp ảnh, Hoắc Tùy Thành chân vốn dài, dưới ống kính của Hoắc Tiểu Tiểu, quả thực toàn thân trên dưới đều là chân. "Ba, cười lên!" Hoắc Tùy Thành nhìn ống kính, lông mày giãn ra. Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Hoắc Tùy Thành trong màn ảnh, chỉ cho hắn, "Ba, miệng, miệng phải cười!" Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ, khóe miệng nhẹ cười. Hoắc Tiểu Tiểu buông máy ảnh xuống, "Ba, phải cười như vậy nha." Cô lên tiếng, chỉ hai hàm răng sữa thưa thớt của mình, "Giống như con nè, cười phải lộ răng." "Tùy tiện chụp một tấm là được rồi." Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc thúc giục nói: "Không được! Ba phải cười, nhanh lên!" Hoắc Tùy Thành cười rất ít, chỉ có mấy tấm hình cũng là bộ dạng nghiêm túc, không mang theo cười. Hắn nhìn thẳng ống kính, khóe miệng thử nâng lên, nhưng sau đó lại thở dài, đi tới, nói với Hoắc Tiểu Tiểu: "Được, ba chụp ảnh cho con." Hoắc Tiểu Tiểu đeo dây máy ảnh vào cổ, giật giật áo Hoắc Tùy Thành, ra hiệu hắn ngồi xuống. Hoắc Tùy Thành ở trước mặt cô, ngồi xuống. Hoắc Tiểu Tiểu đưa tay động vào khóe miệng Hoắc Tùy Thành khóe, "Cười." Một đôi tay nhỏ mềm mại đem khóe miệng của hắn xách lên, cũng rất kỳ quái, khóe miệng đang cứng ngắc ở dưới lực tay nhẹ nhàng của cô, chậm rãi nhếch lên thành một độ cong ôn nhu, đáy mắt lãnh đạm như băng tuyết cũng cũng như tắm rửa bên trong Tam Nguyệt Xuân Phong mà hòa tan, có loại ảo giác ôn nhu lưu luyến. Hoắc Tiểu Tiểu lui lại mấy bước, giơ máy ảnh, tạch một tiếng chụp được tấm ảnh đầy trân quý này. "Chụp xong chưa?" "Dạ! Xong rồi, ba cười lên thật đẹp!" Hoắc Tùy Thành xem mình trong ảnh một chút, lại có loại ảo giác không biết người trong màn ảnh. Lại đi vào sâu hơn nữa, trong đường hầm thủy tinh ở đáy biển kiến trúc và pho tượng cũng ngày càng nhiều. "Ba, ba nhìn kìa, là nàng tiên cá." Hải tộc quán ở đáy biển trong suốt, một nhân viên công tác mặc trang phục nàng tiên cá màu lam ở trong đường hầm thế giới đáy biển tự do bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng bơi tới trước tấm thủy tinh, cùng các bạn nhỏ trước mặt vẫy tay chào hỏi. Hoắc Tiểu Tiểu hướng nàng tiên cá vẫy tay. Người đẹp tiên cá bơi tới, ở trước mặt cô thổi ra một cái bong bóng nước, chậm rãi tản ra thành một trái tim. Hoắc Tiểu Tiểu cũng cười, tặng cho nàng một nụ hôn gió. Nhân viên công tác cười nói: "Bạn nhỏ, con có nghe qua câu chuyện về Nàng tiên cá không?" "Ba đã kể cho con." Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nói với Dịch Khiêm: "Dịch Khiêm, cậu có nghe kể về truyện cổ tích Nàng tiên cá chưa?" "Chưa." "Ba tớ đã kể cho tớ, cậu muốn nghe không? Tớ kể cho cậu nghe." "Ừ, muốn." Hoắc Tiểu Tiểu hắng giọng một cái, "Cực kỳ lâu trước kia, ở dưới đáy biển có bảy nàng công chúa người cá, trong đó nàng tiên cá út là xinh đẹp nhất, có một ngày nàng bơi lên mặt nước, cứu được một chàng Vương tử..." Dịch Khiêm nghiêm túc nghe cô kể truyện cổ tích. "Cuối cùng, trước lúc bình minh hé dạng, nàng tiên cá nhỏ biến thành bọt biển, tan biến vĩnh viễn dưới đáy đại dương." Dịch Khiêm nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhăn thành bánh bao, "Nàng tiên cá chết rồi? Vương tử sao lại hư hỏng như vậy!" "Đúng đó, hắn chính là hư hỏng như vậy! Nàng tiên cá thật thê thảm, cứu được Vương tử, vì muốn ở cùng với Vương tử, mà vứt bỏ giọng nói của mình và cái đuôi, cũng vứt bỏ thủy chủ mà chị gái khổ sở đánh đổi với Phù thủy vì nàng, cuối cùng tình nguyện biến thành bọt biển và tan biến... Cũng không chịu làm đau Vương tử, tớ về sau không thể giống như nàng tiên cá được, vì người khác mà làm khổ chính mình." Cô quay đầu, "Ba, con nói đúng không?" "Đúng." Dịch Khiêm nhíu mày, tựa hồ có chút nghi hoặc: "Nhưng mà, ba của nàng tiên cá đâu? Chị gái của nàng tiên cá đem mái tóc xinh đẹp của mình cho Phù thủy, ba của nàng tiên cá vì cái sao không giúp nàng? Ba của nàng tiên cá không thích nàng sao?" "..." Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy đó cũng là một vấn đề. Nhưng vấn đề này, đoán chừng chỉ có thể đến hỏi Andersen. "Tớ cũng không biết, nhưng mà tớ cảm thấy, ba của nàng tiên cá cũng không thích nàng? Nàng vậy mà vì người khác vứt bỏ người thân của mình, ba của nàng khẳng định không thích nàng, nếu như nàng tiên cá không có biến mất, ba của nàng khẳng định là muốn đánh gãy chân của nàng... Không đúng, khẳng định là muốn đánh gãy cái đuôi của nàng!" Nàng tiên cá trong đường hầm thủy tinh ở giữa bầy cá bơi qua bơi lại, sóng nước và quang ảnh giao hòa lắc lư ở giữa, sau khi nàng tiên cá rời xa đường hầm thủy tinh, đáy biển xuất hiện một pho tượng cô độc. Pho tượng kia là một người to lớn hùng vĩ, trên tay cầm Tam Xoa Kích đứng sừng sững ở đáy biển. Hoắc Tiểu Tiểu giấu trong lòng một tia ý đồ xấu, ngửa đầu hỏi ba cô, "Ba ơi, sao ba của nàng tiên cá không cứu nàng? Ba của nàng ghét nàng sao? Vì sao không giúp nàng? Là bởi vì nàng tiên cá vì người đàn ông khác mà tổn thương mình, cho nên ba của nàng tức giận? Còn là bởi vì chị gái của nàng tiên cá dùng mái tóc xinh đẹp trao đổi, nhưng nàng tiên cá lại không có dùng con dao đó để đâm Vương tử, cho nên ba của nàng không muốn để ý đến nàng sao?" Hoắc Tùy Thành nhìn pho tượng ở đáy biển kia thật lâu không nói, mà sau bế cô lên, chỉ vào pho tượng, nói: "Đó chính là ba của nàng tiên cá." "?" Hoắc Tiểu Tiểu có chút không dám tin. "Ba của nàng tiên cá?" "Ba có phải là chưa kể cho con phần sau của câu chuyện nàng tiên cá?" Hoắc Tiểu Tiểu nghi hoặc, chuyện cổ tích nàng tiên cá này còn có phần sau sao? "Nàng tiên cá không phải biến thành bọt biển và tan biến sao?" Hoắc Tùy Thành nói: "Ba của nàng tiên cá không có ghét nàng, không có bỏ mặc nàng, cũng không có tức giận bởi vì nàng tiên cá vì người đàn ông khác mà tổn thương mình, càng rất quan tâm nàng. Ông yêu con gái mình, sau khi nàng tiên cá nhỏ biến thành bọt biển, ông tìm được phù thủy, dùng tính mạng của mình trao đổi, biến thành pho tượng vĩnh viễn chìm vào đáy biển, cứu sống nàng tiên cá." Hoắc Tiểu Tiểu trầm mặc, "Về sau nàng tiên cá nhỏ sống lại, nàng có hối hận không?" "Hối hận, nàng ở đáy biển hôn lấy mặt ba, nói nàng biết sai rồi, từ nay về sau nàng tiên cá nhỏ sẽ không rời đáy biển nữa, vĩnh viễn ở lại với ông." "Vậy... Ba của nàng tiên cá sẽ còn tỉnh lại không?" "Sẽ không." "Vì sao không tỉnh lại ạ?" "Bởi vì bất kỳ quyết định gì đều cần có người gánh chịu hậu quả. Chỉ cần có ba ở đó, sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn con mình." "Nhưng mà ba cùa nàng tiên cá đã chết, về sau sẽ không thể lại bảo vệ nàng tiẻn cá nhỏ." "Nàng tiên cá nhỏ cũng bởi vậy mà trưởng thành, sẽ không lại để bất luận kẻ nào thương tổn tới mình." "Ba ba..." Hoắc Tiểu Tiểu hôn một cái lên mặt của hắn, "Ba cũng là như vậy sao?" "Cũng là như vậy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]