Trong phòng làm việc của hiệu trưởng tới mấy vị phụ huynh học sinh, vênh vang đắc ý làm giống như mấy đứa bé kia chủ động bắt nạt con trai bà ấy, đứng thật xa cũng có thể nghe được giọng nói chanh chua. "Hiệu trưởng, tôi đem con trai đưa đến nhà trẻ các ông là để học tập, không phải đến để bị đánh, ông nhìn trên mặt nó một chút đi, còn nói là không sao? Các cô các thầy dạy dỗ đứa bé thế nào vậy, còn dám phách lối ra tay đánh người! Tôi nói cho các người biết, việc này không xong!" "Mẹ của Thành Thành, tôi từ hiệu trưởng cũng hiểu được chuyện đã xảy ra, tôi nghĩ chuyện này con trai của cô cũng không vô tội, là nó bắt nạt người trước, con trai của tôi khả năng cũng có lỗi, nhưng chỉ là trẻ con ra tay không biết nặng nhẹ mà thôi." "Ra tay không biết nặng nhẹ mà thôi? Tôi rốt cuộc cũng biết, cha mẹ dạng gì thì con cũng dạng đó, cô nhìn trên mặt con trai của tôi xanh đỏ một vùng, đây là thương nặng một chút sao? Còn có, con trai của tôi bắt nạt người cũng là con của cô nói, trẻ con ấy mà, không biết nặng nhẹ đẩy đứa bé kia một chút thôi, đó chính là bắt nạt người hả?" "Đúng, còn có con trai của tôi cũng bị con trai của các người đánh thành dạng này, bất kể nói thế nào, đánh người chính là không đúng, bọn nó nhất định phải xin lỗi con trai của tôi." "Ba của Tĩnh Tĩnh, đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, trẻ con nên giáo dục thật tốt, miễn cho sau khi lớn lên có khuynh hướng bạo lực." Hoắc Tiểu Tiểu ôm chặt cổ Hoắc Tùy Thành. Xem ra đều không phải mấy người dễ đối phó. Cảm nhận được cái siết nhẹ trên cổ mình, mi tâm Hoắc Tùy Thành hơi nhíu, đẩy cửa phòng hiệu trưởng ra, nhìn người phụ nữ xinh đẹp lại hùng hổ dọa người, đang ngồi ở trên ghế sa lon. "Hoắc tiên sinh, ngài đã tới, mời ngồi." Hoắc Tùy Thành ngồi xuống ở trên ghế sa lon. "Mấy vị, tôi xin giới thiệu một chút, vị này chính là cha của Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc..." "Hoắc tiên sinh đúng không, vừa rồi hiệu trưởng có nói với tôi, ông ta nói con trai của tôi ức hiếp con gái ngài, cho nên mấy đứa trẻ kia mới có thể đánh con trai tôi, thế nhưng con trai của tôi luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, xưa nay không chủ động bắt nạt người khác, tôi muốn hỏi con gái ngài một chút, con trai của tôi thật sự bắt nạt nó sao?" Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Lục Tĩnh Nhất và Hướng Sâm trầm mặc đứng ở bên người cha mẹ, Dịch Khiêm đứng cạnh Dịch Quản gia cùng với Tưởng Duyệt, cô liền biết bọn họ chịu ủy khuất. Những người lớn này cũng thật sự, cãi nhau lại còn để trẻ con ở bên cạnh nghe. "Bắt nạt ạ!" Hoắc Tiểu Tiểu nhìn người phụ nữ kia, nói: "Con lúc ấy đang chơi cầu bập bênh, con của dì đột nhiên xông lại, muốn con tránh ra cho cậu ta chơi, con không đồng ý cậu ta liền đẩy con ngã trên mặt đất, là cậu ta ức hiếp người." Mẹ của Thành Thành lập tức phản bác, "Nó chỉ là đẩy con một chút, làm sao lại thành ức hiếp con? Đẩy con một chút, là phải bị người ta đè xuống đất đánh sao?" Hoắc Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, nói: "Vậy làm sao dì biết cậu ta đẩy ngã con rồi, về sau sẽ không tiếp tục bắt nạt con đây? Trước khi tên trộm trộm đồ bị người ta ngăn lại, hắn cũng không phải là tên trộm sao? Người xấu đang làm chuyện xấu rồi bị người ngăn lại, bọn họ cũng không phải là người xấu sao?" "Không phải! Bọn họ chỉ là bị người ngăn lại mà thôi, mà Dịch Khiêm và bạn của cậu ấy chỉ là ngăn lại con trai của dì bắt nạt con, chỉ là... chỉ là các cậu ấy là... Là... trẻ con ra tay không có có chừng mực, nhưng mà bọn họ là vì bảo vệ con, đây là thấy việc nghĩa hăng hái làm!" Cô dừng một chút, nói tiếp: "Dịch Khiêm cũng bị thương, mặc dù không có bị thương nghiêm trong như con trai của dì, nhưng... nhưng nếu như không phải vì bọn họ lợi hại, hiện tại bị thương nghiêm trọng hơn chính là bọn họ!" "Huống chi trước lúc này, con trai của dì cũng có bắt nạt qua những bạn học khác! Có tiền án!" Hoắc Tiểu Tiểu nói một hơi, chép miệng một cái, có chút khát. Hoắc Tùy Thành từ trong túi xách, lấy bình sữa ra nhét vào tay cô, Hoắc Tiểu Tiểu ôm bình uống lớn mấy miệng sữa. Mấy phụ huynh của những đứa trẻ kia bị Hoắc Tiểu Tiểu nói đến mặt lúc trắng lúc xanh, nửa ngày thẹn quá hoá giận, "Con nhóc này còn học được ngụy biện? Đánh người chính là không đúng! Con trai của tôi bị thương thành dạng này, các người đều phải xin lỗi!" "Đánh người tốt là không đúng, nhưng là đánh người xấu là đúng!" "Con..." Mắt thấy hỏa khí càng lúc càng lớn, hiệu trưởng đứng ra nói chuyện hoà giải, "Mẹ của Thành Thành, cô đừng nóng giận, ngày hôm nay tìm các vị tới chính là vì giải quyết chuyện này, làm người trung gian, tôi ăn ngay nói thật, Tiểu Tiểu nói không sai, nguyên nhân cũng bởi vì con trai của cô bắt nạt người..." "Các ông các bà nói con trai của tôi bắt nạt người ta thì tôi phải tin tưởng sao? Có camera giám sát không?" "Con có ghi âm, ba ba mua cho con đồng hồ điện thoại, cô giáo nói với con mặt trên có công năng ghi âm, còn dạy con mở thế nào, cả ngày hôm nay con đều mở ra." Hoắc Tiểu Tiểu giơ cổ tay lên, ra hiệu Hoắc Tùy Thành có thể mở ghi âm. Bên trong đồng hồ điện thoại truyền ra thanh âm hoạt động ngày hôm nay. "Này em gái, cậu chơi rất lâu rồi, đem nơi này nhường ra cho chúng tôi chơi!" "Không đó, tớ còn muốn chơi." Thanh âm thằng bé trai vênh váo hung hăng truyền đến, "Tránh ra? Mày biết chúng tao là người nào không? Chúng tao là Đại Ban! Tụi mày đồ Tiểu Ban đi ra để chúng tao chơi." "Không đi, đây là của chúng tớ chiếm, vì sao phải đưa cho nhóm các cậu?" "Dựa vào tụi tao lớn hơn với tụi mày! Bọn mày chỉ là mấy tên nhóc hai ba tuổi, muốn đánh nhau phải không!" "Bọn tớ sẽ mách cô!" "Đám người Tiểu Ban chỉ biết mách cô." "Cậu..." Phanh ―― Bên trong ghi âm truyền đến thanh âm Hoắc Tiểu Tiểu ngã xuống đất, ngay sau đó là một trận quyền đấm cước đá, tiếng thét chói tai. Ghi âm này cơ bản chứng thực mấy đứa trẻ kia ức hiếp người là sự thật. Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, lớn tiếng nói: "Hừ, còn nói con của dì không có khi dễ người, may mắn con đều ghi lại, nếu không các chú và dì liền trở mặt không quen biết, đã là người lớn còn dạng này, mặt xấu hổ." Sắc mặt mấy vị phụ huynh càng thêm khó coi. Vẫn là hiệu trưởng đứng ra giảng hòa. "Mẹ của Thành Thành, tôi biết trên mặt Thành Thành nhìn qua rất nghiêm trọng, nhưng mà cô yên tâm, bác sĩ đã nhìn qua, đều là bị thương ngoài da, chỉ là nhìn qua nghiêm trọng mà thôi, trẻ con phát triển nhanh, hai ngày nữa liền tốt. Chuyện này dù sao cũng là Thành Thành sai trước, tôi cũng không thể thiên vị nó, tôi đề nghị chuyện này không bằng cứ tính như thế, đều là trẻ con, khó tránh khỏi sẽ có ma sát." Ánh mắt mấy vị phụ huynh giao lưu vừa đi vừa về, nhìn qua vô cùng không cam tâm tình nguyện. "Được, chuyện này không tính toán cũng được, nhưng về sau, tôi không hi vọng con trai của tôi tiếp tục cùng mấy đứa trẻ này ở chung một lớp." "Vậy tôi sẽ đổi lớp cho Thành Thành và các bạn của cậu bé." "Có thể, chỉ là không phải cùng lớp với mấy đứa trẻ thích đánh nhau này, nơi nào cũng được." Nói xong, mấy người phụ huynh kia cũng không muốn ở lại đây tiếp tục chờ đợi để mất thể diện, lôi kéo con trai bên cạnh mình, muốn rời khỏi đây. Các cô ấy nghĩ như vậy là dàn xếp ổn thỏa, mấy đứa trẻ bị đánh chờ mong nhìn bọn người Dịch Khiêm bị chửi rất không vui. "Mẹ, nó đánh con, vì sao không xin lỗi! Trên mặt con đau quá đau quá!" "Được rồi, Thành Thành ngoan, chúng ta không cùng bọn họ so đo, trở về rồi hãy nói, được không?" "Con không! Con muốn bọn họ nói xin lỗi!" "Nghe lời!" Đứa trẻ xem xét cha mẹ mình đều không đứng về phía mình, nước mắt lạch cạch rơi xuống, ngửa đầu khóc lớn lên. Mắt thấy phòng hiệu trưởng lại muốn tiếng khóc rung trời, kia mấy người phụ huynh liền túm lưng quần đem người ôm đi. "Con nít quỷ, mặt xấu hổ." Hoắc Tiểu Tiểu hướng về phía đứa trẻ bị ép ôm ra ngoài, làm cái mặt quỷ, thành công nghe được tiếng la khóc càng thêm kinh thiên động địa từ hành lang truyền đến. "Hoắc tiên sinh, ngày hôm nay phát sinh loại chuyện này, tôi rất xin lỗi, ngài yên tâm, về sau trường học của chúng tôi nhất định sẽ tăng cường chú ý phương diện này, sẽ không để chuyện ngày hôm nay phát sinh lần thứ hai." Hoắc Tùy Thành gật đầu, "Được vậy thì không thể tốt hơn." Cha Lục Tĩnh Nhất và mẹ Hướng Sâm cũng cười chào hỏi Hoắc Tùy Thành. "Hoắc tiên sinh, con gái của ngài thật thông minh." Hoắc Tùy Thành sờ lên cái ót Hoắc Tiểu Tiểu, "Ngày hôm nay cũng cảm ơn mấy bạn nhỏ này bảo vệ con gái của tôi." Hướng Sâm vỗ ngực, "Đây là việc nam tử hán chúng con phải làm!" "Đúng, lần sau lại có người ức hiếp Tiểu Tiểu, chúng con sẽ còn ra mặt cho cậu ấy!" Cha của Lục Tĩnh Nhất đập một cái tát trên ót cậu, "Có thể thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhưng là lúc sau phải chú ý phân tấc, nhớ kỹ không?" "Dạ biết! Lần sau con không đánh trên mặt nó nữa!" "Còn đánh người? Lần sau mách cô giáo!" "... Dạ." Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào trên vai Hoắc Tùy Thành, nhìn Dịch Khiêm vẫn đứng bên người Dịch Quản gia, trầm mặc không nói, lặng lẽ hướng cậu chớp chớp mắt. Dịch Khiêm sững sờ, mấp máy miệng nhỏ nói cái gì đó. Chuyện hội đồng nhà trẻ hội đến đây liền kết thúc. Trên đường trở về Hoắc Tiểu Tiểu giống như nghĩ mà sợ, nhìn Hoắc Tùy Thành, "Ba ơi, con hôm nay rất sợ hãi đó." Hoắc Tùy Thành nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, "Ba nhìn con hôm nay, tuyệt không sợ hãi." "Ba không có phát hiện, chân con đều đang phát run sao?" "Vậy con và ba nói một chút, con sợ cái gì?" "Con sợ bọn họ lợi hại hơn ba, sau đó, ức hiếp con." Hoắc Tùy Thành hiểu ý tứ trong lời nói, "Ai có thể ức hiếp được con?" Hoắc Tiểu Tiểu nhăn mặt nhỏ, "Có, con biết cô Từ đối tốt với con là bởi vì ba, còn có rất nhiều chú và dì tốt với con đều là bởi vì ba, nếu như không có ba, bọn họ chắc chắn sẽ không đối với con tốt như vậy, cho nên... Ba ơi, ba phải cố gắng kiếm tiền, hàng vạn hàng nghìn lần không thể có chuyện gì, bằng không thì về sau Tiểu Tiểu không có chỗ dựa, sẽ trôi qua rất thảm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]