Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Tiểu Tiểu tinh thần phấn chấn mở mắt ra.
Tối hôm qua đưa bức tranh kia, Hoắc Tiểu Tiểu tự nhận đã cùng ba ba bắt tay giảng hòa, không còn tổn thương lẫn nhau, vì thế không còn gánh nặng trong lòng, thậm chí còn ngủ ngon giấc.
Điều duy nhất làm cho cô buồn rầu chính là, cô muốn đi chơi nước, nhưng mà Hoắc lão tiên sinh không cho.
Đến bờ biển mà không chơi nước thì còn có ý nghĩa gì?
Không có ý nghĩa.
Thay đồ cả nữa ngày, Hoắc Tiểu Tiểu đặc biệt mặc áo tắm màu đỏ nơ con bướm, nhưng không có phát huy ra một chút tác dụng, toàn bộ hành trình đều xách theo một thùng nhỏ làm bằng nhựa plastic, nắm tay Hoắc lão tiên sinh, một tấc cũng không rời, ở trên bãi biển nhặt được mấy cái vỏ sò liền trở lại.
Còn không bằng hôm qua Hoắc Tùy Thành dắt dây thừng chó cho cô.
Hậu viện của biệt thự có một cái bể bơi, lúc cô lên lầu mơ hồ nghe được tiếng nước, gấp gáp nện bước chân nhỏ hướng hậu viện mà chạy.
Bể bơi rất lớn, bên bờ thả có ghế nằm cùng vỉ nướng, cô trông thấy trong bể bơi có người đang bơi lội.
"Ba!"
Hoắc Tùy Thành ở trong bể, mơ hồ nhìn thấy một đứa trẻ đứng trên bể bơi, một đầu đâm nước, bơi tới dừng sát ở bên bờ, thuận tay vuốt mái tóc ẩm ướt về sau, lộ ra toàn bộ cái trán, từ trên trán nhỏ nước, theo cái mũi cao thẳng rớt xuống trong bể bơi.
Bơi lội ai còn mặc quần áo?
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn xem tám múi cơ bụng trần trụi của ba cô, từng đường cong cơ bắp rõ ràng, cánh tay mạnh mẽ hữu lực, rất có cảm giác sức mạnh.
Hoắc Tiểu Tiểu hướng về phía hắn cười xấu xa, chân phải lui về sau, một bước xa hướng phía Hoắc Tùy Thành chạy tới.
Nhìn hành động lớn mật này của Hoắc Tiểu Tiểu, ông cha già giật nảy mình.
Hắn sắc mặt kịch biến, gấp gáp lui về phía sau mấy bước, dùng hai tay cùng lồng ngực vững vàng tiếp nhận Hoắc Tiểu Tiểu từ trên bờ nhảy xuống.
"Hoắc Tiểu Tiểu!"
Hoắc Tiểu Tiểu hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai điều gì, cô ôm cổ Hoắc Tùy Thành, hai chân nhỏ thấm trong nước bay nhảy.
"Ba, bơi lội!"
Hoắc Tùy Thành vẫn còn sợ hãi, nhíu lông mày, giận dữ mắng: "Ai bảo con nhảy xuống!"
Hoắc Tiểu Tiểu lẽ thẳng khí hùng: "Có ba ở đây!"
Hoắc Tùy Thành nhìn cô gan lớn cực kì, không có cái gì là không dám làm.
Một tay ôm cô hướng bên bờ, "Đi lên!"
Hoắc Tiểu Tiểu ôm cổ của hắn không chịu buông tay, "Con không muốn! Ba dạy, con cũng muốn bơi lội."
Hôm qua kết quả tìm kiếm nói thế nào?
Thường dựa vào cha.
"Nghe lời, chờ con lớn một chút, ba sẽ dạy con."
"Hiện tại liền muốn."
"Hoắc Tiểu Tiểu, con có phải hay không, muốn ba cho con một tuổi thơ hoàn chỉnh, con mới chịu nghe lời?"
"..." Cô biết, ba từ lâu đã muốn đánh cô.
Hoắc Tùy Thành ôm Hoắc Tiểu Tiểu, từ trong bể bơi đứng lên, cầm một cái khắn tắm trên ghế nằm, lau khô thân thể cho cô, sau đó đem người thả trên ghế nằm.
Vừa mới chuẩn bị lau người, sau lưng liền nghe một tiếng nước.
Hắn quay người, liền thấy Hoắc Tiểu Tiểu vui sướng nhảy vào trong nước, Hoắc Tùy Thành kinh hồn táng đảm, bận bịu xuống nước bắt người.
"Khụ khụ... Ba, con không sao." Hoắc Tiểu Tiểu bị Hoắc Tùy Thành một tay mò lên, gắt gao trèo trên cánh tay của hắn, ho khan hai tiếng.
Không có gì đáng ngại.
Nỗi lòng lo lắng của Hoắc Tùy Thành rốt cuộc cũng để xuống, nhìn cô cười đến răng không gặp mắt, bất đắc dĩ vuốt mái tóc ướt đẫm của cô về phía sau, "Đợi chút nữa tìm con tính sổ."
Hoắc Tiểu Tiểu tuyệt không sợ, thậm chí còn gào to: "Ba, bơi... Về phía sau!"
Hoắc Tùy Thành bế cả người của cô, lênh đênh trên mặt nước, mặc cho cô nắm lấy cánh tay mình, hai chân ngắn đạp lung tung trong nước.
"Đầu chìm xuống."
"Chân!"
"Thở ra."
"Đừng sợ, ba ở đây."
Lúc Hoắc Tùy Tùy dạy cô tập bơi, Hoắc Tiểu Tiểu nắm chặt lấy tay hắn, dần dần lá gan lớn lên buông lỏng, hưng phấn dùng cả tay chân bơi chó.
Làm một con vịt lên cạn, Hoắc Tiểu Tiểu làm sao cũng không nghĩ tới, bơi lội là chuyện có thể dễ dàng như vậy.
"Ba! Ba nhìn con!"
Cha già keo kiệt không chút do dự tán dương cô, "Thông minh."
Hoắc Tiểu Tiểu được khích lệ, cái đuôi vẫy đến tận trời, vui sướng bơi đến bên người Hoắc Tùy Thành, "Ba càng thông minh!"
Không đợi Hoắc Tùy Thành nói, sau lưng liền truyền đến giọng nói kinh sợ của Hoắc lão tiên sinh: "Hoắc Tùy Thành! Anh làm cha kiểu gì vậy!"
"Ông ơi, cháu biết bơi! Ba dạy!"
Hoắc Tiểu Tiểu còn nghĩ đem kỹ xảo bơi lội cao siêu của mình biểu hiện ra cho Hoắc lão tiên sinh nhìn, liền bị Hoắc Tùy Thành xách lên bờ.
Bọn người dì Triệu vội vàng đưa tới khăn mặt cho Hoắc Tiểu Tiểu lau khô nước đọng.
Hoắc Tiểu Tiểu lúc này mới nhìn đến, ba bốn người hầu đem theo thùng sắt và than củi đi vào trong.
Hoắc Tùy Thành một bên cầm khăn mặt lau tóc, vừa nói: "Cha là không thấy được, nó hung hăng nhảy xuống nước."
Hoắc lão tiên sinh ánh mắt nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu, "Tiểu Tiểu!"
"Ông ơi, sau này cháu sẽ không như vậy nữa."
Được cam đoan, sắc mặt Hoắc lão tiên sinh lúc này mới hòa hoãn chút.
"Ông ơi, bọn họ đang làm gì ạ?"
Hoắc lão tiên sinh ngồi xổm xuống, tự mình lau nước đọng cho cô, "Bọn họ bắt nhiều hải sản, ban đêm chúng ta ở trong sân nướng ăn, nhưng xét thấy đứa trẻ nào đó không nghe lời, cho nên ông quyết định..."
Đồ nướng?
Ăn cơm dã ngoại?
Hoắc Tiểu Tiểu làm nũng ở trước mặt Lão gia tử, không có chút áp lực tâm lý nào, bẹp một tiếng hôn lên mặt lão tiên sinh, "Ông nội là tốt nhất!"
Hoắc lão tiên sinh bất đắc dĩ, nhưng vẫn rất được lợi, "Nhanh đi thay áo quần, đừng bị cảm."
"Dạ!"
Hoắc Tiểu Tiểu vui vẻ đi thay quần áo.
Lúc xuống, sương chiều ở nơi chân trời nặng nề, mặt trời khuất núi.
Người hầu ở bên kia chuẩn bị đồ nướng, Hoắc Tiểu Tiểu chờ không nổi, đứng trước vỉ nướng trông mong nhìn xem, càng không ngừng đi dạo, thỉnh thoảng thúc giục hai tiếng.
Hoắc Tùy Thành và Hoắc lão tiên sinh thì ngồi ở bàn gỗ bên cạnh.
Ánh trăng ngày hôm nay rất đẹp, đèn trong viện sáng tỏ, mấy cành cây tươi tốt treo không ít dây đèn nhỏ, phản chiếu khắp cả viện.
Hoắc Tùy Thành mở chai rượu, rót cho Hoắc lão tiên sinh một ly, hưởng thụ này sự yên bình hiếm có này.
Lúc này Hoắc lão tiên sinh đột nhiên vịn hông, mi tâm nhíu chặt.
Hoắc Tùy Thành gặp được, nói: "Con nhìn cha gần đây không tốt lắm, hôm nào con cùng cha đi bệnh viện kiểm tra một chút."
Hoắc lão tiên sinh đánh bên hông một cái, giọng nói nhẹ nhàng, "Không có việc lớn gì, vẫn là khi bệnh cũ của tôi khi anh còn nhỏ."
"Khi con còn nhỏ?"
"Anh khi nhỏ so với Tiểu Tiểu còn bướng bỉnh hơn, cũng như dạng ngày hôm nay, muốn học bơi, tôi không cho anh liền tự mình nhảy vào trong bể bơi, thời điểm đón được anh bị thương ở hông, không có tốt lắm, mẹ anh vì thế còn đánh mông anh hai lần, anh tức giận, hai ngày không để ý tới bà ấy."
Hoắc Tùy Thành trầm mặc một lát.
"Con không nhớ rõ, mẹ... đã đánh con."
"Khi đó anh còn nhỏ, đương nhiên không nhớ rõ."
"Còn nhỏ? Bao nhiêu tuổi ạ?"
"So với Tiểu Tiểu lớn hơn không được bao nhiêu, thế nhưng nặng hơn nhiều."
Thanh âm của sóng biển bên ngoài biệt thự mơ hồ có thể nghe, có gió nhẹ thổi tới, mang theo mùi vị mằn mặn của biển.
Lông mày Hoắc Tùy Thành rủ xuống, "Con cũng không còn nhớ rõ dáng dấp của mẹ ra sao nữa."
"Rất nhiều năm..."
"Bà ấy khẳng định hối hận rồi." Hoắc Tùy Thành nghĩ.
Nếu không hối hận, thì cũng sẽ không ở thời điểm bệnh nặng gửi tới một phong thư, hi vọng hắn có thể đi xem bà một chút.
"Có lẽ đi." Hoắc lão tiên sinh ngẩng đầu nhìn núi, âm thanh sau lưng buồn bực, "Hạng mục đó chừng nào thì bắt đầu?"
"Đầu tháng sang năm."
"Là ngày tháng tốt."
Hoắc Tùy Thành không nói lời nào.
Hoắc lão tiên sinh cảm thán nói: "Về sau nếu lại đến, sẽ không có an tĩnh như vậy."
"Cha, con rất xin lỗi..."
"Được rồi, chỗ này trống trải vài chục năm, cũng là nên khai phá thật tốt, trước kia không đồng ý là cha anh đang rơi vào ngõ cụt, hiện tại anh đã chuẩn bị khai phát nơi này, nên làm thật tốt, đừng để tôi thất vọng."
"Cha yên tâm, công ty đã giao cho con, con sẽ không để cho cha thất vọng."
Nếu như nói một năm trước Hoắc lão tiên sinh là mang tâm tình lo lắng, đem cổ phần còn thừa của mình, giao vào trong tay Hoắc Tùy Thành, nhưng hiện tại, Hoắc lão tiên sinh chính là triệt để yên tâm.
Ông nâng ly rượu lên, cùng Hoắc Tùy Thành đụng ly, "Công ty giao cho anh, tôi cũng yên tâm."
Nuốt xuống một ngụm rượu, mùi thơm của hải sản nướng lên xuôi theo gió bay qua.
Hoắc Tùy Thành đặt ly rượu xuống, hỏi ông: "Cha và mẹ ly hôn lúc nào?"
Tay Hoắc lão tiên sinh chợt trì trệ, nói: "Bà ấy trước khi rời đi đã cùng tôi đề nghị ly hôn, vừa vặn công ty phá sản, tôi không nghĩ liên lụy bà ấy, dứt khoát cùng bà ly hôn."
"Vậy sao cha tới bây giờ mới nói cho con?"
"Anh lúc đó còn nhỏ, nói cho anh để làm gì?"
"Con trưởng thành rồi cũng không thấy cha nói?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.