Chương trước
Chương sau
Không kích động là giả.
Hoắc Tiểu Tiểu nằm ở bên trong cái nôi một tháng, cảm thấy tứ chi của mình cũng sắp nằm đến thoái hóa cho tới lúc học bò xong rồi.
Từ khi học bò xong, hai tay hai chân kia của cô liền không chút nào nghỉ ngơi, có thể ngồi trên mặt đất bò thì tuyệt đối không nằm ở bên trong cái nôi làm cá muối.
Sau tám tháng học đi đường xong, mỗi ngày nện bước hai chân ngắn vui sướng ở bên trong công quán vắt chân lên cổ đi không ngừng.
Hiện tại biết nói chuyện, Hoắc Tiểu Tiểu kích động đến rơi nước mắt, chạy đến chỗ Hoắc Tùy Thành hai cái chân nhỏ đều đang run rẩy, vì xác định mình quả thật biết nói chuyện, trong miệng ba ba ba ba hô không ngừng, tuyệt không lo lắng cho mình sẽ bị chúng ( hai chân) làm cho ngã gục.
Đi bộ được khoảng năm sáu mét, cô bước nhanh, bắn vọt một cái, nắm thật chặt lễ vật đầy hai tay một đầu đâm vào trong ngực Hoắc Tùy Thành, miệng nhỏ rồi đến tai, đôi mắt to giống như nho đen híp lại thành một đường nhỏ, âm thanh trẻ con hàm hàm hồ hồ gọi ba ba.
Có lẽ là theo bản năng, Hoắc Tùy Thành vào lúc Hoắc Tiểu Tiểu quay người nhìn về phía anh, thân thể suy nghĩ càng nhanh hơn so với đại não, cánh tay không tự giác được mà cứng ngắc, sớm đã chuẩn bị, dễ như trở bàn tay liền đem Hoắc Tiểu Tiểu kéo vào ngực.
Thẳng đến khi anh kịp phản ứng, trong khuỷu tay Tiểu Tiểu Nhuyễn Nhuyễn thành một cục tròn tròn ngửa đầu cười đến cong mắt với anh.
Chóp mũi một cỗ mùi sữa thơm nồng đậm làm ký ức của anh như vẫn còn mới mẻ.
Hoắc Tùy Thành ở trên đường trở về nghĩ tới, hơn một năm chưa thấy qua đứa bé, anh đã sớm không nhớ rõ dáng dấp ra sao, gặp mặt tám chín phần mười sẽ không nhận ra.
Lúc anh mang Hoắc Tiểu Tiểu ra khỏi bệnh viện, cô mới vừa ra đời không bao lâu, Hoắc Tiểu Tiểu đoán chừng cũng không nhớ rõ hắn.
Nhưng khi anh từ ngoài cửa đi, lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu, cũng không có cái cảm giác xa lạ nào, nội tâm ngược lại có loại cảm thán "Đứa nhỏ này đã lớn như vậy".
Mà đứa bé trưởng thành một tuổi lại giống như còn nhớ rõ anh, thân thiện xông lại ôm lấy anh.
Rõ ràng trước một giây vắt hết óc nghĩ đến làm sao đem những lễ vật trên bàn này "Chiếm làm của riêng", một giây sau lại nhào vào trong ngực anh.
Giống như ở trong mắt nàng, những cái kia đều không quan trọng, đã nhìn thấy thứ quan trọng hơn.
Hoắc Tùy Thành ôm nàng đi đến trước mặt Hoắc lão tiên sinh, hoàn toàn như trước đây mặt không biểu tình, bạn nhỏ trong ngực anh gọi ba ba cũng không thể gây nên xúc động của anh trên ba.
Anh lúc này mới trở về, Hoắc lão tiên sinh không quá cao hứng, "Làm sao hiện tại mới trở về?"
Nhưng đến cùng cũng không có chỉ trích quá mức, lúc ánh mắt rơi xuống trên người Hoắc Tiểu Tiểu, ánh mắt từ ái ôn nhu, "Tiểu vô lương tâm, gia gia chăm sóc con hơn một năm, làm sao lần đầu tiên mở miệng kêu chính là ba ba không phải gia gia vậy? Đến, gọi gia gia."
Hoắc Tiểu Tiểu hé miệng, muốn để lão nhân gia cũng cao hứng một chút, kết quả há mồm ừ a a hai tiếng, nửa ngày không nói được một chữ.
Cô hoảng sợ phát hiện, nàng mặc dù sẽ nói chuyện, nhưng cũng chỉ sẽ nói được hai chữ.
"Ba ba!"
"..." Hoắc Tiểu Tiểu tâm tình phức tạp, thật đúng là.
Lão nhân gia đau lòng cháu gái, làm sao có thể thật sự tính toán gọi là ba ba hay gia gia, nhìn thấy đồ vật đầy tay cô, cùng chiếc chìa khóa xe treo trên ngón chân, cười, "Con cái đồ tiểu quỷ cơ linh có phải là cảm thấy mình thiếu thêm hai cánh tay không? Con xem một chút cái đồ trên bàn này còn lại nhiều như vậy."
Lão nhân gia luôn yêu thích đùa giỡn cháu gái, lúc này đem đồ trên tay Hoắc Tiểu Tiểu cầm tới, mặc kệ cô nghe có hiểu hay không, nói với cô: "Muốn những vật này thì mau đến chỗ gia gia."
Hoắc Tiểu Tiểu thở dài.
Hoắc lão tiên sinh cái gì cũng tốt, chính là cả ngày xem cô như đứa bé, làm cho cô rất bất đắc dĩ.
Cái này còn cần đến chọn sao?
Tiền tài thành đáng ngưỡng mộ, giá quen biết cao hơn!
Tình cảm cha con giữa cô cùng Hoắc Tùy Thành chẳng lẽ còn không sánh được với những cái xe thể thao biệt thự thẻ ngân hàng này sao?
Cô cùng ba ba một năm không gặp, làm sao có thể bởi vì những vật này liền vứt bỏ ba ba?
Đều là chút vật ngoài thân thôi, đương nhiên là ba ba quan trọng hơn.
Cô một tay cầm chặt lấy cổ áo âu phục của Hoắc Tùy Thành, một tay dắt cái váy nhỏ của mình, hướng về phía Hoắc lão tiên sinh kêu a a.
Nhanh! Đều bỏ vào trong túi cô!!!
Yêu ba ba cũng không thể chậm trễ cô yêu xe thể thao biệt thự thẻ ngân hàng!
Xe thể thao biệt thự đồ cổ dây chuyền tiền đều là chính cô bắt được! Một cái cũng không thể bỏ qua!
Thấy thế, cười vang.
" Được được được, đều cho con."
Hoắc lão tiên sinh để cho người ta cầm cái balo nhỏ bình thường Hoắc Tiểu Tiểu dùng để chở bình sữa tới, đem đồ vật nhét hết vào trong ba lô nhỏ, lại đeo trên lưng cho cô, "Hài lòng chưa? Quỷ nhỏ tham lam."
Đến cùng da mặt mỏng, Hoắc Tiểu Tiểu bị cười đến có chút đỏ mặt, quay đầu ghé vào trên vai Hoắc Tùy Thành không nói lời nào.
Ai, cười thì cứ cười đi, dù sao cô mới một tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, cái này gọi là thiên chân vô tà.
"Ba ba!" Cảm giác được nói chuyện cũng quá sướng rồi!
Cả ngày một bụng lời muốn nói, lại bởi vì tự thân điều kiện phần cứng không đạt được mà kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, tức đến nỗi muốn khóc Hoắc Tiểu Tiểu hiện nay hận không thể ngoài miệng bá bá cái không xong.
"Ba ba! Ba ba ba ba ba ba!"
Âm thanh trẻ con không ngừng vang lên bên tai Hoắc Tùy Thành, thanh âm yếu ớt lôi cuốn hô hấp ấm áp bao quanh cần cổ anh, đáy mắt một vẻ ôn nhu cẩn thận lại hòa tan giữa lông mày lẫm Nhược Băng sương, nhu hòa hơn không ít.
Anh vuốt phần gáy Hoắc Tiểu Tiểu phần gáy, trầm thấp lên tiếng: "Ừ."
——
Như đã hứa, đủ 1k vote tui bạo chương nè:))) Nhưng mà chỉ đăng từ từ thoiii, tui còn phải đi học nữa. Số chương các bạn đoán xem=))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.