Chuyển ngữ – Như Nguyệt
Beta – Emi
Ánh mắt Trì Yên cũng nhìn về phía cổ tay của mình, cổ tay trắng nõn tinh tế lại khiến vết đỏ kia thêm phần nổi bật, thấy thế nào cũng không phù hợp.
Nhưng không ma sát da đến mức bị thương, nên khi không đụng tới gần như sẽ không cảm thấy đau — nếu như không phải Khương Dịch nhắc nhở, cô đã nhanh chóng quên đi cái gốc rạ này.
Trì Yên nhướng mắt, kể tóm tắt giản lược nguyên nhân của vết đỏ này.
Quay phim chịu một chút vết thương nhỏ, đối với diễn viên là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được.
Lúc đầu Trì Yên tưởng Khương Dịch cũng nghĩ như vậy, kết quả chờ mấy giây, Khương Dịch lại không cho qua chuyện này, ngón tay của anh chạm vào cổ tay cô, khẽ cọ trên lòng bàn tay: “Còn đau không?”
Trì Yên lắc đầu: “Không đau.”
Vết thương thế này, trên thân ai thì tự người đó biết.
Trông có vẻ rất đáng sợ… Nhưng cũng chỉ là trông có vẻ đáng sợ thôi.
Đầu Trì Yên hơi choáng, mí mắt nặng đến rơi xuống.
Lúc quay đầu, cô trông thấy Khương Dịch nhếch khóe miệng cười cười: “Rất tốt.”
Dứt lời, anh đã thu tay về, chuyển ánh mắt nhìn về phía trước, đạp chân ga.
Đèn đường bên ngoài chiếu vào trong xe, sáng tối xen kẽ lần lượt hắt vào, cũng như thể chia cắt gương mặt anh thành hai bộ phận sáng tối.
Tâm trạng hôm nay của Khương Dịch dường như tốt đột xuất.
Thẳng từ studio đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-yeu/2388266/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.