Chuyển ngữ – Như Nguyệt
Beta – Diên Vĩ, Emi
Đầu óc Trì Yên giống như bị chập mạch, cung phản xạ như mười tám ngã rẽ đường núi, phản ứng chậm hơn trước đây mấy chục lần.
Tới tận khuya về nhà, Trì Yên còn đang suy nghĩ ‘miệng’ và ‘tay’ trong câu nói kia của Khương Dịch là có ý gì.
Tuy phản ứng chập chạm, nhưng tóm lại cũng có thể phản ứng lại được, lúc ăn cơm tối, Trì Yên cảm thấy Khương Dịch cứ nhìn chằm chằm vào miệng của mình.
Tay đang cầm thìa của cô run nhẹ.
Hôm nay Thẩm Văn Hinh cũng ở lại, đang liên tục gắp thức ăn vào chén cho cô: “Tiểu Yên, sao con ăn chậm vậy?”
Người đối diện kia hờ hững đáp: “Miệng cô ấy nhỏ.”
Nghe vậy cháo trong miệng Trì Yên nghẹn lại, cô đập mạnh đũa lên bàn, “Anh đừng nhìn em.”
Thẩm Văn Hinh sững sờ, hết nhìn Trì Yên, lại nhìn Khương Dịch.
Khương Dịch mặt không đổi sắc, “Đẹp như vậy, sao lại không cho nhìn?”
Anh nói dứt câu liền giương mắt nhìn cô, ban đầu là nhìn mắt của cô, mấy giây sau lại dời xuống, không biết vô tình hay cố ý mà liếm khóe môi một cái.
Mẹ nó.
Trì Yên muốn điên rồi.
Khương Dịch càng nhìn cô, Trì Yên càng thấy bực bội, cách một giây lại liếm môi một lần.
Trời sinh cô không thể phản bác được lời nói của Khương Dịch, chỉ có thể nhíu mày trừng mắt liếc anh, sau đó lại cắm đầu ăn cơm, cố hết sức bỏ qua ánh mắt của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-yeu/2388211/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.