Biên tập – Đặng Trà My
Khương Dịch liếc cô một cái, chắc chắn rằng cô không nói đùa thì hơi cúi đầu, đưa tay cởi thắt lưng ra.
Trì Yên cũng chẳng phải thiếu nữ đơn thuần dễ xấu hổ, nhưng trông thấy hành động của Khương Dịch thì mặt vẫn đỏ lên một chút, cô ép mắt mình rời khỏi đôi tay kia, nhìn lên mặt anh. “Khương Dịch, anh có thể đứng đắn một chút được không?”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy hơi mông lung, hỏi: “Sao anh lại không đứng đắn chứ?”
Thấy Trì Yên không nói gì, anh lại hỏi: “Chẳng phải em bảo anh cởi à?”
Tuy nói thế nhưng quả thật tay anh đã rời khỏi thắt lưng.
Dáng người anh thẳng tắp, không nhìn ra điều gì khác thường. Cũng may Trì Yên cẩn thận nên dễ dàng trông thấy lúc anh cúi đầu, lông mày đã khẽ chau lại.
Vẫn đẹp đẽ như trước dù mang theo chút áp lực.
Trì Yên mấp máy môi, giọng bất giác run rẩy: “Em bảo anh cởi áo mà.”
Khương Dịch không nhúc nhích.
Từng giây từng phút trôi qua.
Thấy Khương Dịch không định cởi, Trì Yên bèn dứt khoác bước lên, khoảng cách giữa hai người lập tức bị cô rút ngắn, lúc còn 10cm, cô còn nghe được cả tiếng hít thở nhỏ đến nỗi khó nghe được của anh.
Chiều cao của hai người khá chênh nhau, Trì Yên hơi nhón chân mới tháo được nút thắt cà vạt của anh.
Vì không thuần thục nên quá trình này hơi dài.
Đến khi cuối cùng cô cũng tháo được cà vạt ra thì chóp mũi đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, đầu ngón tay của Trì Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-yeu/129017/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.