Khuôn mặt của Áo La Lạp vẫn tái nhợt như trước, có vẻ rất suy yếu, thế nhưng đôi mắt màu tím lại tỏa quang mang, nhìn chăm chú vào Lâm Khiếu Đường một hồi mới nói:
- Ngươi sẽ không quên chứ, ban đầu vì sao ta lại đem ngươi đến nơi này?
Ánh mắt của Lâm Khiếu Đường khẽ lay động, cũng không kinh hoàng, thản nhiên nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta thực sự không lưu lại cho mình một con đường, thực sự chữa tốt cho ngươi hay sao?
Thân thể của Áo La Lạp nao nao, lập tức nội thị vào trong cơ thể, nhưng không hề phát hiện ra bất cứ điều gì dị thường, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lâm Khiếu Đường, muốn từ trong đôi mắt đen tia tìm được kẽ hở.
Lâm Khiếu Đường cười cười nói:
- Chúng ta làm một bút giao dịch, chỉ cần để cho ta ly khai, ta sẽ giải trừ cấm chế trong linh hồn của ngươi.
- Cái gì?
Áo La Lạp cả kinh nói, linh hồn cấm chế là một loại pháp thuật vong linh hệ vô cùng cao thâm, một khi bị hạ cấm chế, liền biến thành nửa khôi lỗi.
- Ngươi hù ta!
Khí tức trên người Áo La Lạp bỗng nhiên bành trướng
- Ngươi cho rằng như vậy có thể qua mặt được ta, ngươi bất quá chỉ là một gã võ sĩ đại sư giai mà thôi, làm sao có khả năng đặt được cấm chế linh hồn.
Lâm Khiếu Đường không nhanh không chậm nói
- Mọi việc đều có ngoại lệ của nó, thử hỏi một gã đại sư giai võ sĩ làm sao có thể chữa trị được cho ngươi đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-y/1398223/chuong-237.html