Pháp Mã Nhĩ nhất thời sợ đến hồn phi phách tán!
Nói thì chậm nhưng thực tế thì cực nhanh, một đạo kình khí từ bên trong cánh cửa bắn ra ngoài.
Đương, một tiếng vang thanh thúy, loan đao trên tay Tân Tây Á theo tiếng vang mà rơi, thân thể mềm mại khẽ run lên!
Cửa căn phòng chính chậm rãi mở ra, Lâm Khiếu Đường mặc bộ thanh bào phía sau đeo thanh cự kiếm đi ra, kình khí vừa rồi là do hắn phóng ra.
- Tân Tây Á, ngươi có tâm ma!
Tân Tây Á quay người quỳ xuống
- Chủ nhân, thỉnh trách phạt Tân Tây Á!
Bàn tay Lâm Khiếu Đường từ hư không nhấc lên, Tân Tây Á bị một cỗ lực lượng nhu hòa dựng thẳng người dậy, ánh mắt Lâm Khiếu Đường nhu hòa
- Hai ngày nay ngươi hãy ở chỗ này tĩnh tu đi, đừng theo ta nữa.
- Không nên, sau này Tân Tây Á nhất định sẽ khống chế tâm tình của mình, thỉnh chủ nhân không nên bài xích!
Tân Tây Á khẩn trương nói, đôi mắt màu tím hiện rõ nét bi thiết.
Lâm Khiếu Đường dừng mắt lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương lộ rõ vẻ tái nhợt của Tân Tây Á, có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa sự đau thương
- Chờ cho mấy chuyện sắp tới xong xuôi, hày nói cho ta biết chuyện cũ của ngươi.
Tân Tây Á mân mê đôi môi hồng xinh đẹp, nhẹ nhàng gật đầu.
Pháp Mã Nhĩ thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại được, kinh khủng sờ sờ cái cổ của chính mình, chưa bị đứt lìa chỉ bị tổn thương chút da thịt bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-y/1398217/chuong-231.html