Yến Phi Thiên đã đoán sai , Lâm Khiếu Đường chỉ là suy nghĩ trình tự có hơi phiền phức mà thôi, nhất thời suy nghĩ nhiều một chút, cho dù thế nào cũng không có ý muốn chọn ba lấy bốn. Lâm Khiếu Đường vốn không quan tâm đến phương pháp gì, một lòng suy nghĩ muốn có một danh phận để tiến vào Cự Kiếm Sơn Trang sớm một chút, những thứ khác dù sao từ từ cũng sẽ đến. Một hơi ăn thật nhiều cũng không béo hơn được. Bản thân chỉ có thời gian năm năm để chuẩn bị tất cả mọi việc.
Thấy Yến Phi Thiên có điều hiểu lầm, Lâm Khiếu Đường không hề nghĩ nhiều, liền nói:
- Vãn bối nguyện ý bái tiền bối, nguyện làm môn hạ.
Yến Phi Thiên không nghĩ tới trước khi bản thân giải thích rõ ràng tiểu gia hoả họ Lâm này đã sảng khoái đáp ứng, trên mặt nhất thời hiện ra nét tươi cười mừng rỡ, có một đồ đệ như thế này vậy thì không cần phải sợ tật bệnh gì nữa.
- Đã như vậy. Chúng ta lập tức lên núi gặp chưởng môn sư huynh.
Căn bệnh hành hạ nhiều năm được chữa khỏi, lại nhận một đại thần y làm đồ đệ, tâm tình của Yến Phi thiên không khỏi cực kỳ vui vẻ, nóng lòng muốn báo ơn lập tức nói.
- Thật tốt quá, thật tốt quá, sau này Lâm đại ca chính là sư đệ của Linh nhi rồi!
Yến Linh bống nhiên nhảy nhót hoan hô, hưng phấn nói.
Sư đệ? Lâm Khiếu Đường bĩu mỗi. Hiển nhiên có chút khhông tình nguyện.
Yến Phi Thiên vừa muốn đứng dậy cũng không khỏi nhếch miệng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-y/1398113/chuong-127.html