Trên cơ bản ngày nào Trần Tịch cũng có tiết, Hạ Lệnh Tân giống như người đàn ông nội trợ, ngay cả bữa sáng cũng làm, chỉ hận không thể bón cho Trần Tịch. Buổi tối cậu học xong tiết thực nghiệm về đã sắp mười giờ, anh sợ cậu ngủ không đủ giấc cũng không ép cậu. Cậu được anh ôm vào lòng, có lòng muốn thân thiết với anh, thế nhưng anh phong độ cậu ngồi trong lòng rồi vẫn không rung động, ngay cả hôn cũng chỉ lướt qua. Cậu không biết vì sao, ám chỉ mà anh làm như không hiểu, cậu cũng ngại nói ra, trong lòng lại không yên.
Mãi mới đến thứ Sáu, buổi tối không có tiết thực nghiệm nữa, buổi chiều Trần Tịch hết giờ học về đến nhà, Hạ Lệnh Tân đã làm xong đồ ăn, thấy cậu vào nhà thì xới cơm ra, giục cậu rửa tay ăn cơm. Mấy ngày nay cậu đều được hầu hạ như vậy, vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, còn hơi bất an. Cho dù là Hạ Lệnh Tân, cậu vẫn chưa học được cách thản nhiên tiếp nhận lòng tốt của người khác.
Trần Tịch ăn cơm xong, sau đó xoắn xuýt một hồi, chủ động tiến tới ôm lấy thắt lưng anh, lần đầu tiên nói gần như làm nũng: "Mấy hôm nay anh vất vả rồi, để em rửa bát nhé? Không thì em thấy bất an..."
Hạ Lệnh Tân giơ tay lên ôm Trần Tịch, một tay kia bưng bát uống cạn ít canh cuối cùng, rút khăn ra lau miệng, xoay người ôm cậu ngồi lên đùi mình, nói hơi bất mãn nói: "Những chuyện nhỏ nhặt này cục cưng không cần làm, sắp thi cuối kỳ rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan/923554/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.