Sáng ngày hôm sau khi Hạ Lệnh Tân dậy Trần Tịch vẫn đang ngủ, anh không nỡ đánh thức cậu, tranh thủ ngủ thêm một hồi. Lúc tỉnh lại lần nữa ánh mặt trời đã sáng choang, anh nhẹ nhàng rút cánh tay cho cậu ngủ ra. Cánh tay bị đè cả đêm vừa xót vừa tê, anh xoa bóp chờ lại sức mới lặng lẽ xuống giường. Trần Tịch nghe thấy động tĩnh cũng mơ màng tỉnh, muốn mở mắt lại không mở được. Đêm qua cậu khóc nhiều quá, mắt sưng tấy cả lên.
Hạ Lệnh Tân thấy Trần Tịch cựa quậy, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: "Cục cưng dậy rồi?"
Trần Tịch vẫn vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía anh, nghe vậy chỉ "Ừ" một tiếng coi như trả lời. Lần đầu tiên trong đời cậu để ý dung mạo mình, sợ mắt khóc cả đêm sưng vù làm Hạ Lệnh Tân thấy xấu. Hơn nữa buổi sáng vừa mới tỉnh chưa rửa mặt, chắc chắn là xấu muốn chết, thế là cậu không chịu quay đầu lại.
Đương nhiên Hạ Lệnh Tân không biết tâm tư của cậu, cúi người hôn lên gò má cậu. Cậu lại quay đầu vùi mặt vào gối đầu, anh nhíu mày hỏi: "Cục cưng trốn cái gì?"
Trần Tịch đỏ tai buồn bực nói: "Mắt sưng vù, xấu lắm..."
Hạ Lệnh Tân dở khóc dở cười, xoay đầu cậu lại cẩn thận nhìn. Đúng là sưng vù, anh lại đau lòng: "Sưng quá, đau lắm không? Tớ đến căn tin mua trứng gà về lăn," lại bổ sung, "Khồn hề xấu, cho dù xấu cũng cho tớ xem được. Tớ đi mua bữa sáng, lát nữa rửa mặt nhớ dùng nước ấm." Trần Tịch ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan/923532/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.