Huấn luyện quân sự xong, trường học lại khôi phục thời gian đi học bình thường, chuông báo thức từ 6 giờ quay lại 6 giờ 50 như bình thường. Sáng thứ Hai Trần Tịch bị tiếng chuông đánh thức, phát hiện Hạ Lệnh Tân đã không còn ở phòng ngủ, cậu tưởng vừa rồi là chuông vào học, mình đến muộn, vì thế nhanh chóng mặc quần áo, hấp tấp đánh răng rửa mặt, với lấy cặp sách chạy ra ngoài, vừa mở cửa ra lại gặp Hạ Lệnh Tân mới về, thiếu chút nữa đâm sầm vào anh.
Hạ Lệnh Tân dùng tay trái đỡ bả vai cậu, lo lắng hỏi: "Làm gì mà gấp gáp thế?"
Cậu không rõ tại sao anh lại quay về, hốt hoảng nói: "Mới đánh chuông đi học mà, sao cậu lại về? Chúng ta muộn học rồi!"
Hạ Lệnh Tân bật cười, kéo Trần Tịch về bàn học, bảo cậu ngồi xuống, cậu lo lắng, rồi lại không dám làm trái ý anh, chỉ đành làm theo.
Hạ Lệnh Tân đặt túi trong tay phải lên bàn cậu, nhìn Trần Tịch dù sốt ruột nhưng cũng không dám phản kháng, cuối cùng từ bi mở miệng giải thích: "Vừa nãy là chuông báo thức, không phải chuông vào học, trường chúng ta 7 rưỡi mới tự học, bây giờ mới chưa đến 7 giờ. Tôi ra ngoài chạy bộ, không phải đi học." Trong lời nói chứa ý cười rõ ràng.
Trần Tịch nghe lời anh nói, bấy giờ mới hiểu ra là mình lầm, luống cuống một hồi, nhìn thấy mặt Hạ Lệnh Tân đầy ý cười, mặt phừng đỏ, lắp bắp trả lời: "Ồ, à, ra là vậy, tôi, tôi còn tưởng là tôi ngủ quên..." Nói xong cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan/243400/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.