Hôm sau ngủ dậy, Thượng Chi Đào thấy toàn thân ê ẩm. Người lớn lên ở vùng đồng bằng, đi bộ trên đường núi nửa ngày trời, cơ thể chịu không nổi. Còn cô thì vẫn ổn, hô hai tiếng “Mệt quá đi” rồi gắng gượng ngồi dậy, Lumi thì không may mắn như cô, “bà dì” của cô ấy đến rồi.
Vốn dĩ cô ấy đã mệt gần chết, bây giờ trên người không có phòng nào nghe theo cô ấy. “Dì cả” đến lại hành cô ấy rất ác, bụng thì đau thắt, trên thì buồn nôn. Thượng Chi Đào hoảng vô cùng, chạy ra ngoài tìm tài xế, “Phải đưa Lumi đến bệnh viện huyện, chị ấy bị ốm rồi.”
Tài xế nào dám chậm trễ, cùng Thượng Chi Đào đưa Lumi đến bệnh viện, tiêm một mũi giảm đau. Thượng Chi Đào hết sức áy náy, ngồi bên Lumi khóc như mưa. Một cô gái bình thường có gặp bao nhiêu chuyện ấm ức đều tự khích lệ mình cười cho qua chuyện, giờ đây chỉ vì thương Lumi mà khóc không nín được.
“Bà cô à, em đến đưa tiễn chị hả?” Lumi trêu cô: “Mau nín đi, chuyện này đúng là đến đúng lúc.”
“Hôm nay chị về luôn đi được không?” Thượng Chi Đào muốn bảo Lumi mau chóng quay về. Cuộc sống nơi này quá khổ, Lumi chưa từng chịu khổ như này bao giờ. Ngay cả chính cô cũng chưa từng sống khổ, nhưng đây là do cô chọn đến đây, cô nhất định phải kiên trì.
“Không được.” Lumi trừng cô một cái, “Nhân lúc còn sớm cô bỏ suy nghĩ bảo chị về đi, đến mai là chị khỏe lại thôi. Nếu chị để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan-tuoi-sang/2868951/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.