Sau này Thượng Chi Đào đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng cô mãi luôn yêu thích chuyến đi lần này nhất, những con người đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất đồng hành cùng nhau trên con đường núi, đặt chân lên đỉnh núi sừng sững nguy nga. Vì lẽ đó, chuyến du lịch đáng nhớ nhất phải đi cùng với những người hợp cạ với mình.
Họ quay về Bắc Kinh vào chủ nhật, ai cũng cảm thấy chưa thỏa mãn. Trương Lôi đề nghị ăn một bữa cơm ở nhà để tổng kết những điều tâm đắc qua chuyến đi lần này. Họ đều muốn ăn lẩu, thế là Tôn Vũ ở nhà chuẩn bị nước lèo, Thượng Chi Đào và Tôn Viễn Chứ đi chợ mua nguyên liệu, Trương Lôi đi siêu thị mua rượu.
Trên đường ra chợ, Thượng Chi Đào nghe Tôn Viễn Chứ nói chuyện điện thoại, hình như bố anh gọi điện hỏi tiền, anh nói được, chiều nay sẽ ra ngân hàng gửi tiền. Sau đó anh hỏi han sức khỏe của bố anh đã tốt hơn chưa, kết quả học tập của em gái có tốt không, mẹ còn rụng tóc không? Đều là những lời thăm hỏi hết sức bình thường, nhưng Tôn Viễn Chứ là người dịu dàng, những lời hỏi han đó mang cảm giác yêu thương của bậc trưởng bối, thậm chí nghe còn giống giọng điệu của Lão Thượng khi gọi điện cho Thượng Chi Đào.
Thi thoảng cô lại nhìn Tôn Viễn Chứ một cái, mắt kính của anh lóe sáng dưới ánh nắng cuối hạ ở Bắc Kinh.
Một người điềm đạm như anh, vậy mà có thể thốt ra câu nói đầy gan dạ khi nhìn thấy mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan-tuoi-sang/2868891/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.