Thượng Chi Đào nghĩ: Chặng đường vượt 108 kilomet tại Đôn Hoàng, đi một lần trong đời là đủ rồi. Thực sự quá mệt mỏi.
Sáng hôm sau thức dậy, cô cảm giác đôi chân không còn là của mình nữa. Nhiêu đây vẫn chưa là gì cả, thử thách lớn nhất là tối nay, cả nhóm phải cắm trại. Cắm trại vốn là một chuyện rất tuyệt, ít ra thì bầu trời sao trong sa mạc chắc hẳn sẽ rất đẹp, nhưng đến giờ Thượng Chi Đào đã sợ hãi lắm rồi.
Cô dậy sớm để hỗ trợ mọi người chuẩn bị bữa sáng, đi đến cửa phòng ăn thì nhìn thấy Loan Niệm dậy sớm hơn cả cô. Anh nhìn vào đôi chân lê bước chậm chạp của cô, nói: “Em phải rèn luyện nữa vào.”
“Có phải ngày nào em cũng đi bộ đâu.” Thượng Chi Đào không vừa lòng lời chê bai của Loan Niệm, nhỏ giọng kháng nghị.
“Bình thường thể lực của em cũng chẳng tốt cho lắm.” Loan Niệm nói bóng gió, Thượng Chi Đào lúc nào cũng giở trò mèo, nhưng thú thực là anh cũng rất thích Thượng Chi Đào làm như thế.
...
Mặt Thượng Chi Đào bỗng chốc đỏ lựng, cúi đầu kiểm phiếu ăn.
Loan Niệm đứng đó nhìn cô kiểm phiếu, nhìn ráng đỏ trên má cô từ từ biến mất, trở lại bình thường mới gọi cô: “Flora.”
“Vâng?”
“Về Bắc Kinh đi ăn với nhau nhé?” Loan Niệm bắt chước giọng điệu của Dony, trông thì giống như đang trêu cô nhưng vẻ mặt thì nghiêm túc.
“Ngại quá, em bận lắm.”
“Thế thì em bận đến cùng đi.” Loan Niệm cũng lo Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan-tuoi-sang/2868863/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.