Loan Niệm lái xe trên đường mà chẳng có mục đích.
Bắc Kinh vào thu có lẽ là thời điểm đẹp nhất trong năm, lá rơi đầy bên đường, hàng ghế lẻ loi ở điểm dừng xe bus, có cụ già ngồi vẽ tranh bên đường, đưa những cảnh vật này vào trong tranh. Thế giới trong tranh không có những điều xấu xa và bẩn thỉu, chỉ là thế giới hoàn mỹ và thái bình được tô hồng.
Anh dừng xe bên đường, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, nhìn dòng người như mắc cửi trước mắt. Thượng Chi Đào run rẩy và Thượng Chi Đào hứng chịu ánh mắt dò xét của đám đông thay nhau xuất hiện trước mắt anh, cuối cùng biến thành một Thượng Chi Đào một mình phấn đấu.
Một Thượng Chi Đào tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc mà họ đã đặt ra khi mới ở bên nhau, chưa bao giờ tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh.
Một phiên bản hoàn toàn mới của cô, hoặc có lẽ trước đây cô chính là người như thế, chỉ là anh chưa từng nhận ra mà thôi.
Loan Niệm chưa bao giờ kinh ngạc và sợ hãi như ngày hôm nay, trái tim anh bị bản ghi âm kia rạch ra một vết, máu chảy ra ồ ạt. Trái tim anh rất đau, chưa bao giờ đau đớn đến vậy, anh không biết phải xử lý ra sao.
Anh muốn nói với Thượng Chi Đào điều gì đó, hoặc có thể chẳng cần nói điều gì, dù chỉ ôm cô một cái cũng được. Thế là anh gọi điện cho Thượng Chi Đào, nhưng không có ai bắt máy.
Loan Niệm ngẫm nghĩ hồi lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan-tuoi-sang/2868855/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.