Loan Tư Viên nghe thấy tiếng mắng này thì trợn tròn mắt, “Em mắng chị đấy à?”
“Không phải.”
“Vậy em mắng ai đấy?”
“Mắng em.”
Chuyện đàn ông liên tục xuất hiện bên cạnh Thượng Chi Đào làm Loan Niệm cảm thấy mới lạ, sao cô ấy lại có sức hút như vậy? Mấy tên đàn ông kia từ đâu chui ra? Hình như cô ấy đang ngầm đấu với mình thì phải. Kể từ khi anh từ chối cô, đàn ông liên tục xuất hiện xung quanh cô. Như thể cô đang độ sức với anh, như muốn nói với anh là: Nhìn thấy chưa? Bổn cô nương được yêu thích lắm nhé! Anh không cần thì có người khác cần!
“Em mắng em á? Chẳng phải trước kia em toàn mắng người khác sao?” Loan Tư Viên thấy Loan Niệm hôm nay có vẻ lạ lùng, “Em không cắn thuốc đấy chứ?”
Loan Niệm liếc cô ấy một cái, “Cái quán cháo phèn kia ở đâu vậy? Chị nghèo đến mức này rồi cơ à? Lâu lắm chúng ta không gặp nhau, chị chỉ mời em ăn mỗi cháo?”
“Đừng có mà không biết điều nhé, người khác muốn ăn, bà đây còn chưa dẫn đi ăn kia kìa!” Loan Tư Viên dẫn Loan Niệm rẽ vào một con phố, bên đường có một tiệm cháo nhỏ, hai người vào tiệm ăn cháo nồi đất. Cháo nồi đất có vị đậm đà, chưa hẳn đã kém cháo Triều Sán.
“Thế nào?”
“Tạm được.”
“Cái miệng này của em có thể tìm được bạn gái không vậy?”
“Miệng của chị cũng vậy mà bạn trai vẫn không dứt đó thôi.”
Hai người vừa đấu võ mồm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan-tuoi-sang/2868827/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.