Thượng Chi Đào đang đóng gói hành lý ở Tây Bắc.
Cô đã ở Tây Bắc mười bốn tháng. Mười bốn tháng này, gió mưa có đủ cả, vô cùng cực khổ.
Tự dưng cô có chút không nỡ xa căn nhà nhỏ bé này.
Cô gửi hành lý về Bắc Kinh trước, tặng lại chiếc đệm mà Loan Niệm mua cho người đồng nghiệp không chê đồ cũ, bận bịu mãi cho tới chập tối.
Sau đó kéo theo chiếc vali đến sân bay, Shelly là người tiễn cô. hai người làm việc cùng nhau mười bốn tháng, không biết đã vượt qua bao nhiêu khó khăn trong dự án, đến lúc này, họ bỗng có cảm giác người cùng cảnh ngộ.
“Chi bằng xin đến Tây Bắc làm phó giám đốc chi nhánh công ty còn tốt hơn.” Shelly nói.
Thượng Chi Đào cười đáp: “Nghe cũng được đấy chứ.”
“Tôi nói thật đấy, Bắc Kinh khó sống, nhất là công ty chúng ta. Người thì có tiền, người thì có quan hệ, không biết lúc nào sẽ đắc tội ai. Vẫn là nơi này tốt, núi cao hoàng đế ở xa, mấy năm mới xong một dự án, xong một dự án cũng đủ ăn mấy năm.”
“Nói đến dự án, công ty chúng ta đã duyệt khoản thưởng dự án tổng cộng hơn bốn trăm ngàn đấy, chắc là đến cuối năm phát một thể.”
“Tốt quá. Cảm ơn cô, thật đấy, hãy cân nhắc đến đề nghị của tôi, đến đây làm sếp ở chi nhánh công ty đi.”
Thượng Chi Đào cười ha ha.
Quay lại Bắc Kinh là quay về vòng xoáy của dư luận. Nhưng có một chuyện cực kỳ tuyệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan-tuoi-sang/2868782/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.