Năm Thượng Chi Đào mới quay về Cáp Nhĩ Tân quả thực là một năm rất khó khăn.
Cô vừa phải chạy vạy lo tiền đặt cọc mua nhà, vừa phải bàn bạc chuyện trang hoàng nhà cửa. Vào đêm ba mươi, bà Đại Trạch hào hứng nấu một bàn cơm, tài nấu nướng của bà Đại Trạch đúng là tuyệt nhất thế giới. Thượng Chi Đào ăn ngấu ăn nghiến, vừa ăn vừa nói: “Mẹ, con thấy á, sở dĩ con không biết nấu ăn là vì mẹ không truyền cái gen nấu ăn cho con.”
“Nấu ăn cũng phải di truyền lại sao?” Bà Đại Trạch gỡ cặp kính lão xuống, “Có mà là con không chịu học hẳn hoi thì có! Không biết mấy năm ở Bắc Kinh con ăn uống kiểu gì nữa? Không chết đói đúng là kỳ tích.”
Thượng Chi Đào nhét đầy mồm cơm, đột nhiên nhớ đến những món Quý Châu, mì chua cay mà Tôn Vũ tự tay nấu, còn có những món mà Loan Niệm nấu đại cũng ngon tuyệt vời.
“Bạn cùng nhà con nấu ăn rất ngon, Tôn Vũ ấy, mẹ từng nói chuyện với chị ấy rồi đấy!”
“À đúng rồi, Tôn Vũ và Lư Mễ đều thích món dưa chua mẹ làm, lần tới con gửi cho hai đứa nó một ít.”
Thượng Chi Đào nghĩ rồi nói: “Chắc phải để khi khác mẹ nhỉ? Bây giờ bận quá.” Cô uống một ngụm canh chua, lau mồ hôi trên chóp mũi, “Mẹ, con mở một quán cơm nhỏ cho bố mẹ nhé? Chúng ta không cần mở quán to, chỉ cần năm sáu bàn thôi, tài bếp núc của mẹ cũng không để lãng phí.”
“Mẹ không làm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan-tuoi-sang/2868773/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.