“Tóm lại là chúng ta nói sắp kết hôn lúc nào thế nhỉ?” Thượng Chi Đào trở mình, nằm đối mặt với Loan Niệm.
“Hình như em không muốn gả cho anh?” Loan Niệm véo mặt cô, “Hửm?”
“Quân tử động khẩu.” Thượng Chi Đào kháng nghị.
“Em nói đúng.”
Loan Niệm thật sự “động khẩu”.
Dạo gần đây, mỗi khi ở một mình Loan Niệm thường hay tơ tưởng, Thượng Chi Đào thì luôn trêu ghẹo anh. Lúc anh còn đang trong cuộc họp, cô sẽ gửi một tấm hình, đôi môi căng mọng và cần cổ thon dài, cùng thềm ngực nửa kín nửa hở. Hoặc là khi anh đang trong buổi tiệc làm ăn, cô gửi hình đôi chân dài vắt chéo nhau.
Một người “mặt người dạ thú” như anh cố tình tỏ ra bình thản, gửi cho cô một dấu [?]. Còn Thượng Chi Đào ấy hả, còn vờ hỏi anh một cách vô tội: [Bộ đồ ngủ này đẹp không?]
Cô không ngừng trêu ghẹo anh, giống như cô đã tham gia lớp đào tạo quỷ quái gì vậy. Loan Niệm thậm chí còn muốn trả thêm phí cho lớp đào tạo của cô, anh chết mê chết mệt cái sự hư hỏng này của Thượng Chi Đào.
Thời điểm khó chịu đựng nhất chính là ban đêm, nhìn ảnh của cô, đột nhiên không thể kiềm chế được nữa. Ban đầu anh còn dậy chạy bộ, nhưng chạy bộ vốn chẳng có tác dụng. Mỗi khi đến lúc như vậy anh đều thầm mắng Thượng Chi Đào: Mẹ nó em chờ đấy cho anh! Anh làm chết em!
Loan Niệm nói được làm được, thật sự chạy đến “xử tội” Thượng Chi Đào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan-tuoi-sang/2868732/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.