Ngày bé Niệm Niệm ra đời, bé chỉ khóc một tiếng tượng trưng rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Trẻ mới sinh ngủ nhiều là điều hoàn toàn bình thường. Nhưng lúc bé ngủ khuôn mặt nhỏ xíu luôn cau có, vốn dĩ trẻ con mới sinh đều giống khỉ con, bé cau có như này trông càng khó nhìn hơn. Lương Thành Mẫn nhìn nó, bỗng nhiên có chút rầu rĩ, nói nhỏ với Loan Minh Duệ: “Liệu khi lớn lên nó có xấu không?”
“Bậy nào. Con trai anh sao có thể xấu được?” Loan Minh Duệ nhìn bé Niệm Niệm, đúng là xấu thật. Trong lòng cũng lo ngay ngáy, chắc lớn lên không đến mức xấu đau xấu đớn đâu nhỉ? Đứng trước gương soi lại mình, cảm thấy mình không có chỗ nào quá là xấu. Lương Thành Mẫn thì khỏi phải nói, đúng là người phụ nữ xinh đẹp! Trong lòng anh, Lương Thành Mẫn là đẹp nhất, những người phụ nữ khác đều phải dạt sang một bên.
Lương Thành Mẫn mệt mỏi nằm trên giường, quay sang là thấy ngay khuôn mặt quạu cọ của bé Niệm Niệm, tâm trạng lại xấu đi. Cho đến khi xuất viện về nhà, cảm giác này vẫn còn đó. Bé Niệm Niệm ngủ bên cạnh cô, hai hàng lông mày cau chặt. Lúc ngủ thì như một ông cụ non, lúc uống sữa thì rất là hăng, mút chậc chậc chậc, muốn mút mạnh bao nhiêu thì mạnh bấy nhiêu.
Vào một đêm khuya nọ, Lương Thành Mẫn phát hiện tính nết của con trai mình thật sự không dễ chịu. Đêm đó, nó đói bụng, Loan Minh Duệ dậy thay tã cho nó trước, sau đó mới cho uống sữa. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan-tuoi-sang/2868714/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.