Trong nhà có thêm một cục cưng, khiến Luc vô cùng lo lắng. Thượng Chi Đào phát hiện kể từ sau khi cô mang thai, Luc không còn bất thình lình nhảy lên chào đón cô nữa. Nó trở nên hiền lành hơn. Thượng Chi Đào hỏi nó rằng: “Sao em không nhảy lên nữa!”
Luc ngửa cổ hú dài: Không nhảy được! Sẽ làm hại đến mẹ!
Ngày đầu tiên bé Niệm Đào về nhà, vừa đặt giỏ sơ sinh xuống thì Luc đã chạy tới, ngửi từ trong ra ngoài. Nó có chút khó hiểu, nghĩ bụng tại sao nhà lại có thêm một thứ bé xíu như thế này. Trong mắt nó, bé Niệm Đào cũng là một chú cún con, chỉ là bề ngoài không giống nó mà thôi. Nó thậm chí còn coi Niệm Đào là con của mình.
Vì Niệm Đào còn quá bé, Luc thì lại hay rụng lông, nên cả nhà không cho Luc vào phòng ngủ của Thượng Chi Đào một thời gian ngắn. Luc rất ngoan, chỉ nằm canh ở ngoài cửa, trông coi cục cưng của nó. Mỗi lần Niệm Đào thức dậy, cái tay nhỏ xíu khẽ cử động, hoặc kêu mấy tiếng ê a, Luc vội vàng nhổm dậy ngay lập tức, xoay mấy vòng tại chỗ. Ban đầu cả nhà không hiểu Luc đang làm gì, sau này mới nhận ra, hóa ra cục cưng bé nhỏ của Luc dậy rồi!
Loan Niệm sợ Luc cảm thấy bị bỏ rơi, tối đến anh sẽ sang phòng bếp nấu đồ ăn cho nó sau khi bé Niệm Đào đã ngủ và Thượng Chi Đào đã đi nghỉ. Luc ngồi đó chờ anh, thè lưỡi giống như trước đây.
Loan Niệm làm đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan-tuoi-sang/2868702/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.