Máu dường như vẫn còn rất mới, nhưng điều đáng sợ ở đây là kẻ giết người không hề lấy đi trái tim của Triệu Thần. Hắn ta dùng thủ thuật tương tự để mở lồng ngực Triệu Thần ra nhưng lại vứt bỏ trái tim đã lấy ra ở trên thi thể. Miếng thịt đỏ au to bằng nắm tay để lên trên bụng đầm đìa máu tươi của Triệu Thần, loại cảnh tượng thê thảm này khiến người ta choáng váng, buồn nôn. Trái tim này giống như vừa được lấy ra như thể đây là kiệt tác của kẻ sát nhân trong phút giây nào đó. Cánh cửa sắt đóng kín phía sau văn phòng, vẫn còn lờ mờ dấu vết bị phá hư. Đào Lâm run rẩy. Một mảng đỏ tươi đánh sâu vào thị giác làm đôi chân của cậu thiếu chút nữa không thể đứng vững. Cậu nhìn lên trái tim đẫm máu, dường như vẫn còn cảm thấy nó đang đập nhẹ nhàng. "Hung thủ vừa mới rời đi" Đào Lâm lao đến cửa sau của văn phòng dẫn ra bên ngoài cửa hàng. Cậu cẩn thận bước trên mép sàn nơi vết máu chưa lan đến, cẩn thận rút miếng vải đeo kính từ trong túi ra sau đó cách một lớp vải mở cửa sau ra. Gió lạnh bên ngoài lao về phía cậu, cuốn đi phần nào mùi máu tanh trong phòng. Ngoài cửa là một nhánh chưa phát triển của Đường Thần Khánh, xung quanh tối đen như mực, không một bóng người, chỉ có sự im lặng chết chóc. “Hắn ta biến mất rồi!” Đào Lâm bực bội lẩm bẩm. Lúc này, người phục vụ sợ hãi ngã gục trước cửa muốn đứng dậy chạy ra ngoài. Đào Lâm không thể để cho anh ta chạy đi điều này sẽ làm tình hình càng thêm rắc rối gây rối. Vì vậy, Đào Lâm vội vàng chạy đến túm lấy quần áo của người phục vụ. "Không được đi đâu hết, cũng không được ồn ào gây rối ởhiện trường án mạng. Anh đứng cạnh tôi, cảnh sát sẽ lập tức tơia ngay." Đào Lâm nói với anh ta. Nói xong, cậu một tay nắm lấy quần áo của người phục vụ, một tay lấy điện thoại di động trong túi gọi cho Dư Tử Giang. "Đào Lâm! Mọi chuyện thế nào rồi!" Dư Tử Giang lo lắng hô lên sau khi trả lời điện thoại. "Tôi không cứu được anh ta..." Đào Lâm im lặng một lúc, cuối cùng run rẩy nói. "Sau khi đến lập tức đóng cửa nhà hàng lẩu mọi khách hàng và người phục vụ đều phải tiến hành điều tra một lần...Càng nhanh càng tốt." "Tôi sắp đến rồi, chờ tôi ba phút." Dư Tử Giang đáp. "Cậu là ai! Buông tôi ra!" Người phục vụ ngã xuống trên đất, mặt mũi hoảng sợ tràn đầy nước mắt nước mắt, ngẩng đầu nhìn Đào Lâm với vẻ cầu xin. Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào kinh khủng như vậy. Máu chảy như sông thi thể vẻ mặt dữ tợn lạnh lẽo. “Tôi là thám tử, hiện tại anh nhất định phải hợp tác với tôi, nếu không sẽ rất phiền phức.” Đào Lâm nhẹ nhàng buông tay ra, liếc mắt nhìn người đang ngồi bệt dưới chân mình. Trước khi Dư Tử Giang đến cậu sẽ không để người phục vụ này rời đi. Nếu bây giờ để anh ta ra ngoài mà để lộ ra thông tin tất nhiên sẽ gây ra hoang mang gây cản trở việc điều tra của cảnh sát. Người phục vụ sợ hãi rùng mình, co lại người lại bên bức tường trong khi Đào Lâm quay lưng về phía hiện trường đẫm máu, cố gắng làm hết trách nhiệm của một người canh gác. Cậu che lại cái trán lạnh buốt, cả người cảm thấy buồn nôn. Những vụ án liên tiếp xảy ra không ngừng khiêu chiến ranh giới của Đào Lâm đối với những tình cảnh khủng khiếp này. Ngay sau đó, DưTử Giang vội vàng mang người tới. “Phong tỏa cửa hàng!” Dư Tử Giang vừa vào cửa liền hét lên một tiếng. Trợ lý của Dư Tử Giang lập tức đóng cửa nhà hàng lẩu, cảnh sát trang bị súng canh giữ ở cửa ra vào. "Có chuyện gì xảy ra vậy?" "Những người này là ai? Sao họ lại mang theo súng?" "Tại sao lại phong tỏa nơi này?" Những thực khách trong cửa hàng ngay lập tức trở nên bối rối. "Chúng tôi là cảnh sát hình sự. Có một sự cố xảy ra ở đây và chúng tôi cần phải can thiệp. Mọi người hãy ngồi lại làm theo hiệu lệnh của cảnh sát. Hãy phối hợp với chúng tôi trong việc kiểm tra. Nếu không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ cho mọi người rời đi." Dư Tử Giang cầm lấy micro do trợ lý chuẩn bị, hét lớn. Tại hiện trường gây án, Đào Lâm mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài. Lúc này cách thời điểm gọi điện thoại cho Dư Tử Giang chưa đến ba phút. Đào Lâm thở phào nhẹ nhõm. "Dư Tử Giang cuối cùng cũng đến." "Này! Anh có thể đi rồi " Đào Lâm nói với người phục vụ đang gục bên chân mình. "Nói với cảnh sát trưởng bên ngoài rằng tôi đang ở đây. " " "Tôi biết... Tôi biết..." Người phục vụ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, gần như phải bò đi. Ngay khi Dư Tử Giang đang muốn gọi điện thoại cho Đào Lâm để hỏi cậu ta đang ở đâu trong cửa hàng thì đã thấy người phục vụ vội vã chạy ra từ căn bếp phía sau. Anh lập tức bước tới rồi kéo người phục vụ lại. “Anh biết Đào Lâm ở đâu đúng không?" Dư Tử Giang thở dài hỏi. "Cái gì... Cái gì Đào" Người phục vụ khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, sự sợ hãi khiến anh ta hoàn toàn không nghe được Dư Tử Giang đang hỏi cái gì. Dư Tử Giang thật sự không kìm được mà bị chọc cười. Anh vỗ vỗ vào lưng người phục vụ tỏ vẻ an ủi, sau đó nói: “Là một cậu nhóc, gương mặt lúc nào cũng bí xị.” “Cậu ta… Cậu ta ở phía sau, đi vòng ra sau nhà bếp, phòng làm việc của sếp." Người phục vụ run rẩy chỉ về phía đó: " Chết rồi... Chết rồi... " Anh ta hoảng sợ thì thầm. Dư Tử Giang dùng tay giữ thẳng người phục vụ, sửa lại quần áo xộc xệch của anh ta. "Bình tĩnh... Đừng sợ..." Sau đó anh ta vươn tay ra hiệu cho trợ lý đi tới để trấn an cảm xúc của người phục vụ. Người của bộ phận pháp y theo Dư Tử Giang bước nhanh đến văn phòng của Triệu Thần. Vừa rẽ vào con đường mòn, anh ngay lập tức ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc và nhìn thấy Đào Lâm đang đứng ở cửa. Dư Tử Giang nhanh chóng bước tới... "Mẹ kiếp, nhất định là..." Khi Dư Tử Giang nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm việc, anh sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi đột nhiên hiểu ra tại sao người phục vụ lại nổi điên như vậy. Đào Lâm thở dài, lấy kính từ trong túi ra đeo vào, quay người lại đối mặt với cảnh tượng đẫm máu. Trong ba phút đồng hồ chờ Dư Tử Giang đến, cậu đã nhanh chóng ổn định được tâm lý.. “Đưa găng tay và bao chân cho tôi.” Đào Lâm hơi ngẩng đầu nói với Dư Tử Giang. Vừa dứt lời Dư Tử Giang đã đưa mấy thứ mà Đào Lâm muốn tới. Đào Lâm vừa cúi đầu chỉnh sửa lại trang phục trên người mình vừa nói. "Có dấu giày thể thao của tôi trên mép vũng máu, dấu giày là của tôi vừa mới giẫm lên." "Cậu bước vào hiện trường gây án?" Dư Tử Giang giật mình. . “Kẻ giết người đã đi qua cánh cửa đó.” Đào Lâm chỉ vào cửa sau của văn phòng. “Lúc tôi mới đến thì máu còn tươi. Có vẻ như kẻ giết người vừa trốn khỏi đây. Tôi muốn đuổi theo hắn, nhưng hắn ta đã biến mất ở con phố tối tăm ngoài kia.” Đào Lâm lắc đầu sau khi nói. Đào Lâm đi vào hiện trường vụ án ngay sau đó Dư Tử Giang và các đồng nghiệp của anh cũng bước vào. "Máu này chảy ra... Thật đáng sợ..." Dư Tử Giang che miệng mũi lại. Anh khó chịu thở dài khi nhìn tình cảnh thê thảm của Triệu Thần trên mặt đất. Đào Lâm và Dư Tử Giang cẩn thận đi quanh vũng máu. Văn phòng này không lớn, chỉ vài bước là họ đã tới cửa sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]