Chương trước
Chương sau
“Theo dự đoán thật sự là cảnh sát sẽ ghé thăm anh ta, vẻ mặt anh ta không hề hoảng hốt, chứng tỏ anh ta đã có chuẩn bị đối phó cho lần thẩm vấn tiếp theo, cũng đồng nghĩa với việc anh ta nói dối càng khó phát hiện hơn.” Đào Lâm nghĩ, nhẹ nhàng nhíu mày.
Thật không ngờ rằng công việc bận rộn lại trở thành lá chắn bất khả xâm phạm của anh ta.
Đào Lâm đi theo phía sau Dư Tử Giang vào phòng, sau đó hai người đi theo Triệu Thần đến phòng khách rồi ngồi xuống sofa.
Chỉ thấy ba chén hồng trà nóng hổi trên bàn đá cẩm thạch xa hoa kiểu Châu Âu, chén trà của Triệu Thần đã bị anh ta uống cạn một nửa. Bên cạnh cốc trà là một chiếc gạt tàn bằng thủy tinh trong suốt và tinh xảo, trên đống tàn thuốc vặn vẹo hơn mười đầu thuốc lá đã cháy.
"Tôi nghĩ mục đích chúng tôi tới đây anh cũng đã rất rõ ràng rồi." Dư Tử Giang mở miệng.
"Tôi hy vọng hai người không làm mất quá nhiều thời gian của tôi." Triệu Thần không khách khí mà nói: "Bởi vì lát nữa tôi còn phải đi làm." Ngay sau khi anh ta mở miệng đã có một mùi thuốc lá thoang thoảng.
Đào Lâm kiêu ngạo nhếch đôi môi, lý do này đúng như cậu ta đã dự đoán.
“Gạt tàn thuốc rất đầy, răng có màu vàng, đó là một vết bẩn thuốc lá điển hình. Mùi thuốc lá trong miệng cho thấy rằng anh ta vừa mới hút thuốc, có vẻ như anh ta đã nghiện thuốc lá rất nặng.” Đồng thời, trong đầu Đào Lâm nhanh chóng hiện lên những phân tích của mình về Triệu Thần.
Dư Tử Giang nhẹ nhàng thở dài một hơi, lấy sổ ghi chép và bút ghi âm ra khỏi cặp, mở bút ghi âm ra, lật quyển sổ ghi chép đến một trang trống, lại đặt một tấm ảnh của Thân Thụ Trung lên bàn.
"Anh có nhận ra người này không?" Dư Tử Giang hỏi.
"Đã gặp qua mấy lần." Triệu Thần lập tức trả lời.
"Anh ta chết rồi..." Dư Tử Giang nhướng mắt lên.
"Tôi biết." Triệu Thần nhún nhún vai: "Tôi đã thấy tin tức đưa tin.”
"Anh có biết rằng anh ta là một phạm nhân chạy trốn?" Dư Tử Giang ném đến cho anh ta một ánh mắt nghiêm túc sắc bén.
"Lúc đầu đương nhiên là không biết, sau khi tin tức đưa tin thì tôi mới biết." Triệu Thần không bình tĩnh trả lời.
"Anh xem ra không có vẻ khẩn trương hay sợ hãi gì." Lúc này Đào Lâm xen vào, giọng nói đột ngột của cậu ta khiến Dư Tử Giang phải thu lại những lời muốn hỏi trở lại trong cổ họng, sau đó cho Đào Lâm một cái nhìn bất mãn.
Triệu Thần vốn đã nhìn ra được ánh mắt của Dư Tử Giang đã bị thu hút trên người của Đào Lâm, nhưng anh ta khẽ cười, như thể muốn chờ đợi xem Đào Lâm tiếp theo muốn nói cái gì.
"Là bởi vì anh căn bản không sợ những người ở trong bóng tôi như bọn họ, con người là một loại động vật sẽ không thấy sợ đồng loại của mình." Đào Lâm tiếp tục.
"Thú vị." Triệu Thần ngả ra sau ghế sofa, trả lời hai chữ.
"Anh ngay cả bọn cướp có mấy người đi nữa anh cũng không sợ, chứ đừng nói là một đám giang hồ đến đập phá cửa hàng của anh." Đào Lâm tiếp tục: "Hai mươi cuộc gọi điện thông báo là đều là do người của anh gọi, phải không?" Xem ra tai mắt của anh cũng khá nhiều, hơn nữa còn ở trong một vài thế lực không bình thường.”
Triệu Thần nhìn chằm chằm Đào Lâm hồi lâu, ánh mắt này giống như một dã thú sắp săn mồi, nhưng Đào Lâm cũng chẳng sợ anh ta, một chút cũng không hề cúi đầu.
Dư Tử Giang thấy thế, ho nhẹ một tiếng.
Cuối cùng Triệu Thần cười gật đầu: "Cậu nói không sai, những người kia quả thật đều là người của tôi.” Anh ta duỗi thẳng lưng, động tác nhỏ này khiến Dư Tử Giang cảnh giác nhúc nhích một chút.
"Tôi không ngại cho hai người một điểm mấu chốt, làm loại ngành nghề này của chúng tôi, hơn nữa còn phải càng ngày càng lớn mạnh hơn, cũng không phải là chưa có ái làm ăn phạm pháp." Triệu Thần nhướng mày, bộ dạng không hề sợ hãi.
"Nhưng tôi đây cũng chẳng vi phạm pháp luật, tôi chỉ đơn thuần là giao tiếp với bọn họ kết giao bạn bè, có lẽ đây chính là một loại khua tay múa mép ở bên ngoài vòng pháp luật. Hơn nữa... Về chuyện sau khi những người đó đập phá cửa hàng... Cứ để bọn chúng dùng vũ lực, chẳng phải là sẽ giảm bớt gánh nặng cho cảnh sát các anh sao!” Cuối cùng Triệu Thần cười một tiếng.
Khuôn mặt Đào Lâm không chút thay đổi nhìn Triệu Thần, dáng vẻ của anh ta rất thành khẩn, nhưng Đào Lâm cũng không dám đưa ra kết luận “đây là sự thật”, dù sao Triệu Thần cũng sớm đã có chuẩn bị.
"Chúng tôi phát hiện anh có thể là người cuối cùng Thân Thụ Trung nói chuyện trước khi gặp hung thủ." Dư Tử Giang Đã đặt một câu hỏi mới, phá vỡ thế bế tắc vào lúc này: "Hơn nữa anh đã có một cuộc nói chuyện trong quán cà phê trong một thời gian dài, hãy nói cho tôi biết về những gì anh đã nói. ”
"Sự việc là như thế này, vài tuần trước, việc kinh doanh của tôi gặp phải một vấn đề nhỏ, tôi đã đi uống một bữa tại quán bar, sau khi uống say tôi đã gặp người đàn ông này." Triệu Thần tiện tay chỉ vào bức ảnh trên bàn.
"Tôi thấy anh ấy ăn mặc xuề xòa, lại không có công việc nghiêm túc, nhưng bài phát biểu lại rất trôi chảy, tôi muốn anh ấy đến làm việc với tôi, ngày hôm đó tôi chính là đến quán cà phê tìm anh ấy để nói về chuyện này." Triệu Thần nói xong liền uống một ngụm hồng trà.
"Anh ngay cả thông tin chi tiết của anh ta cũng không biết, vậy mà anh đã lập tức muốn thuê hắn sao?" Dư Tử Giang có chút kinh ngạc.
"Tôi là người như vậy, dùng người chưa bao giờ để ý tới nguồn gốc, chỉ cần thấy hợp hoặc không hợp ý của tôi là được." Triệu Thần bình thường nói.
"Thuê người giống như việc hoàng đế thời xưa tuyển phi tử, không hợp ý của các quan quý tộc cũng không dễ sử dụng, nếu đã hợp ý thì dù có nghèo nàn quê mùa ông ta cũng muốn." Nói xong hắn cười một tiếng.
Nụ cười đó thoạt nhìn có chút đê tiện, làm ví dụ thôi mà cũng có ý hạ thấp người khác.
"Những lời anh nói làm cho tôi nghe có chút khó chịu." Đào Lâm thẳng thắn nói.
Cậu ta bỗng nhiên nói khiến cho Dư Tử Giang kinh ngạc, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Đào Lâm ở sau lưng như một lời cảnh cáo.
"Em trai à, tôi thấy cậu trẻ tuổi như vậy, chắc hẳn chỉ là một cảnh sát thực tập thôi? Chuyện ngoài đời mà cậu không hiểu được đương nhiên còn có rất nhiều.” Triệu Thần Hướng Đào Lâm nâng cổ lên.
"Tại sao cậu có thể đi theo cục trưởng của cậu vào nhà tôi bởi vì anh ấy cảm thấy cậu có ích. Cậu chỉ cần có ích, cho dù cậu có là một thực tập sinh hay một sĩ quan cảnh sát, anh ấy đều sẽ sử dụng cậu. Cậu rất có giá trị lợi dụng, Bản chất và bản tính này của cậu không hề liên quan đến nhau." Khuôn mặt cười nhếch mép của anh ta khiến cho Đào Lâm càng thêm khó chịu, nhưng cậu ta chỉ nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm rồi nuốt hết sự khó chịu này vào trong.
"Được rồi, được rồi! Đừng nói những điều không nên nói nữa!" Dư Tử Giang dùng bút gõ vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch, phát ra vài âm thanh sắc bén: "Cảnh sát chúng tôi cùng đám người kinh doanh các anh, việc đi cùng nhau là điều không thể nào nghĩ tới!" Anh hừ một câu như khinh miệt.
"Anh hỏi tiếp đi." Triệu Thần lấy lại bình tĩnh, dang hai tay hỏi.
"Trong quán cà phê anh có cảm thấy Thân Thụ Trung có điểm gì kỳ lạ không.?" Dư Tử Giang hỏi.
"Điểm kỳ lạ sao?" Triệu Thần hiếm khi gặp câu hỏi khó khăn, sau đó liền suy nghĩ một chút.
"Có nghĩ lại thì thật sự có..."
"Anh nói đi."
"Anh ấy từ chối cành ô liu của tôi, và nói với tôi rằng có ai đó sẽ giết anh ta." Lời nói của Triệu Thần khiến Đào Lâm và Dư Tử Giang có chút kinh ngạc, hai người nhìn nhau một cái, hít sâu một hơi...
"Anh ta có nói với anh là ai muốn giết anh ta không?" Dư Tử Giang tiếp tục hỏi.
"Không có nói." Triệu Thần lắc đầu: "Tôi còn tưởng rằng hắn đang nói đùa với tôi một cách nghiêm túc cơ! Tôi không nghĩ rằng anh ta đã thực sự đã chết rồi.”
"Anh ta thực sự biết mình sẽ bị giết." Đào Lâm lẩm bẩm một câu.
"Anh nói sao cơ?" Triệu Thần nghe không rõ Đào Lâm lẩm bẩm cái gì đó, vì thế hơi nhíu nhíu đôi lông mày lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.