Trên đường trở về, Tô Hân Nghiên nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ. Cô đoán người gọi đến có lẽ một trong hai người cảnh sát hôm nọ.
Người bên kia đầu dây nói: "Chào cô, Tô Hân Nghiên. Là tôi, Tôn Kiến Thâm đây. Chúng tôi đã tìm được thông tin về An Thanh Phong rồi. Có thể gặp cô để trao đổi trực tiếp được chứ?"
"Vâng." - Đúng như mong đợi, Tô Hân Nghiên liền đồng ý. Địa điểm hẹn là quán cà phê đối diện khách sạn cô thuê phòng.
Do hai vị trí cách nhau không xa, Tô Hân Nghiên không thông báo thay đổi với tài xế. Sau khi taxi dừng lại trước cửa chính khách sạn, cô trả tiền rồi đi bộ sang bên kia đường.
Trình Viễn và Tôn Kiến Thâm đã có mặt trong quán. Tô Hân Nghiên tiến đến, ngồi vào ghế trống còn lại trong bàn rồi hỏi: "Vết thương của anh thế nào rồi? Mới đây đã được xuất viện rồi sao?"
"Nó vốn không nghiêm trọng mà." - Tôn Kiến Thâm đáp. - "Bác sĩ có đề nghị ở lại theo dõi thêm ít ngày nhưng tôi thấy khó chịu quá nên đã từ chối."
"Hôm qua tôi không để ý. Cô đang bị thương à?" - Trình Viễn nhìn xuống chân Tô Hân Nghiên.
"Cái này... là di chứng vĩnh viễn rồi." - Cô trả lời.
"Ra vậy." - Trình Viễn đổi chủ đề. - "Về vấn đề cô nhờ, chúng tôi đã tìm được thông tin về An Thanh Phong rồi. Nhưng trước tiên, tôi cần biết vì sao cô lại muốn tìm hiểu về người này?"
Tô Hân Nghiên chần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-vet-cua-qua-khu/3332903/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.