Chương trước
Chương sau
Hắn lại có thể tránh được công kích của mình.

Phản ứng nhanh chóng di chuyển hoàn mỹ thậm chí dẫn theo tỳ nữ bên cạnh, Tinh Viêm ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Từ Hằng trên nóc nhà.

Từ Hằng mang theo Hồ Tiểu Hồ đứng ở trên nóc nhà.

Gió lạnh gào thét mà qua, thổi áo bào có chất liệu không tốt của đệ tử ngoại môn ào ào rung động.

Từ Hằng từ trên cao nhìn xuống Tinh Viêm.

Hai người cứ như vậy một lên một xuống nhìn nhau một hồi.

Tinh Viêm cảm giác đầu gối mềm nhũn, theo bản năng lại muốn quỳ xuống.

- Gặp quỷ rồi!

Tinh Viêm thấp giọng mắng một câu, rời khỏi hiện trường như chạy trốn.

- Ai..

Từ Hằng thở dài một hơi.

- Công tử làm sao vậy?

Hồ Tiểu Hồ cẩn thận run rẩy lỗ tai hỏi.

- Lại phải tốn tiền.

Từ Hằng chỉ vào ghế đu trong sân thở dài.

Hồ Tiểu Hồ trợn trắng mắt.

Ngài thiếu tiền sao? Sầu thành như vậy.

Làm cho Từ Hằng phát sầu, không chỉ là xích đu, còn có sự kiện tiếp theo.

Hắn ngược lại không để ý Tinh Viêm, dù sao cũng sắp chết rồi.

Người chết vi đại, cũng không cần chấp nhặt với hắn.

Nhưng Hạ Y Y..

- Ai, không đúng.

Từ Hằng đột nhiên nhớ tới mệnh thế của Hạ Y Y.

Xám chuyển thành đen.

Trước xui xẻo một trận, sau đó người liền không còn.

Nàng rất xui xẻo, kẻ không may mắn trở thành đối thủ của nàng, hẳn là sẽ chiếm thượng phong mới đúng.

Sau giờ ngọ, Ngọc Thất đến Bạch Vũ viện một chuyến.

Cũng không có chuyện gì, chỉ nói việc đã trải qua, trò chuyện chưa được mấy câu đã đi.

- Công tử, trưởng lão này có gì kỳ quái sao?

Hồ Tiểu Hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trực giác nói cho nàng biết kế tiếp sẽ có đại sự.

Lão nhân này, hôm nay không phải nên đi ra ngoài chơi sao?

* * *

Tinh Viêm trực tiếp bay đến Tông Sự Phong, rơi xuống đất còn cảm thấy sợ hãi.

Ánh mắt vừa rồi của Từ Hằng giống như vô số lợi kiếm sắc bén.

Mỗi một kiếm đều có thể đâm thẳng trái tim.

Tinh Viêm hòa hoãn tinh thần, trước đánh bản thảo một lần, sau đó đọc lại lần nữa để chắc chắn rằng lời nói của mình không có gì sai trái trước khi đến gặp Hạ Y Y.

- Còn có năm ngày. Lần nào ngươi cũng có thể làm tốt hơn yêu cầu.

Hạ Y Y thu dọn đồ đạc trong tay, đầu cũng không ngẩng lên.

- Đây là việc nên làm.

Tinh Viêm cúi đầu nói.

- Nói đi, có phát hiện gì không?

Ngữ khí Hạ Y Y thập phần bình thản.

Trong khoảng thời gian Tinh Viêm bế quan, nàng cũng phái người khác chú ý động thái của Từ Hằng.

Ngoại từ lúc tu sửa Bạch Vũ viện, Từ Hằng thuận tay xử lý một đệ tử Kiến Tông Điện thì những chuyện khác đều là việc nhỏ không đáng nhắc tới.

Vì tu sửa lại viện tử, hắn còn đem cả đan dược áp đáy hòm đều lấy ra.

Sau khi nghe Từ Sâm nói chuyện này, Hạ Y Y liền cảm thấy mình quá nhạy cảm.

- Khụ khụ.

- Sư tôn, sự tình so với dự đoán của đệ tử lớn hơn một chút, liên quan đến Đại Kích quốc.

Tinh Viêm thấy Hạ Y Y không quá để ý, trước tiên làm một bước đệm.

Hắn định lợi dụng chuyện này để lấy chút chỗ tốt trong tay Từ Hằng, nể tình Tinh Dao, chuyện này liền giấu đi.

Hiện tại, hắn chỉ muốn cho Từ Hằng toàn bộ đại tài.

- Hả?

Hạ Y Y ngẩng đầu lên.

- Sư tôn, tỳ nữ bên cạnh công tử, vốn là người mang đại khí vận.

- Điều này, công tử cũng biết, hắn còn chính miệng nói với Toàn Cơ trưởng lão, là tông chủ nói cho hắn biết.

- Toàn Cơ trưởng lão còn để lại cho công tử ba tấm truyền âm phù, cùng lệnh bài phủ quốc sư.

Tinh Viêm nói.

- Toàn Cơ trưởng lão?

Sắc mặt Hạ Y Y trở nên khó coi một chút.

- Là Toàn Cơ trưởng lão khi trước ghe thăm, xác nhận sẽ trở thành quốc sư tiếp theo của Đại Kích quốc.

- Tỳ nữ bên cạnh công tử cũng đi theo nàng rồi.

Trong lòng Tinh Viêm hưng phấn, nhưng lại nói rất kiên định, mỗi bước đi đều cố gắng đi trúng trọng tâm.

- Ta nhớ rõ, ngày bọn họ tới nơi này, chính là lúc Toàn Cơ trưởng lão vừa ghé thăm..

Tinh Viêm bổ sung.

- Quả nhiên, lúc ấy Toàn Cơ trưởng lão nói muốn ở hai ngày, nhưng đêm đó liền rời đi.

Hạ Y Y lại bổ sung một câu Tinh Viêm cũng không biết.

Một tay đặt lên tay vịn ghế thái sư, chậm rãi ngồi xuống.

- Đại Kích quốc, thực lực mạnh mẽ.

- Nhiều năm như vậy, công tử lại có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, tiếp nhận tất cả an bài của tông môn.

- Hơn nữa vào thời điểm mấu chốt nhất, đưa Mạnh Nhàn tới trước mặt Toàn Cơ trưởng lão, lại có tâm trí mà người thường không thể sánh bằng.

- Nếu như bọn họ được Đại Kích quốc trợ lực, cho dù tông chủ không thể trở về..

Tinh Viêm không nói thêm gì nữa.

Hạ Y Y từng tham dự tranh đấu tông môn, chính nàng cũng não bổ ra đáp án còn đặc sắc gấp trăm lần hơn Tinh Viêm.

- Thời điểm mấu chốt chính xác nhất.. Tinh Dao?

Hạ Y Y lẩm bẩm nói.

Đốt lửa đốt cháy chính mình!

Tinh Viêm chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, bỗng tỉnh táo hơn nhiều.

Phù phù một tiếng quỳ xuống, vội vã giải thích:

- Sư tôn, chuyện này sư muội không biết!

Hạ Y Y khẽ gật đầu, không nói tiếp nữa.

- Sư tôn, đệ tử nghiêm túc xem xét qua đoạn ghi chép cuối cùng.

- Mấy ngày trước sư muội mới được lệnh đi đến Đệ Tử Phong mời thiếu gia, nàng cũng không có xuất hiện nữa.

- Ngươi không cho nàng biết việc ngươi làm dạo này chứ?

- Đương nhiên!

Tinh Viêm nói như đinh đóng cột.

- Ta hiểu rồi, đi xuống đi! Gần đây ngươi làm việc vất vả quá. Trở về nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày không cần ra ngoài.

Hạ Y Y mỉm cười nói.

Tinh Viêm cũng không biết Hạ Y Y có tin mình hay không.

Cũng may Tinh Dao đi ra ngoài kiếm điểm cống hiến, ít nhất phải bảy tám ngày mới trở về.

Đợi đến khi nàng trở về, chuyện này đã sớm giải quyết.

Đến lúc đó lại nói cho nàng, có lẽ có thể ứng phó được.

Tinh Viêm hành lễ rời đi.

Hạ Y Y lập tức đứng dậy, quay đầu xử lý nội vụ, tìm được tam trưởng lão Lục Lệnh.

Một canh giờ sau, Hạ Y Y rời khỏi chỗ Lục Lệnh.

Nàng và Lục Thiên Tuế là hai thái cực trong tông môn.

Một người là cây kem nghìn năm tuổi, khuôn mặt vốn đã nghiêm túc hiếm khi nở một nụ cười trong hàng trăm năm.

Một người là tiên nữ hiền lành, khi nói chuyện với đệ tử dẫn đường cũng dùng giọng nói ôn hòa.

Nhưng bây giờ, Hạ Y Y tựa hồ đã bị linh hồn của Lục Thiên Tuế đâm thủng.

Khuôn mặt nàng đen thui, chỉ cần vừa mở miệng sẽ có cảm giác mắng chửi người.

Một đường từ Nội vụ viện trở về Ngoại vụ viện, tất cả đệ tử đi ngang qua đều run rẩy sợ hãi và tò mò không thôi.

- Hạ trưởng lão hôm nay làm sao vậy?

- Không biết à, cãi nhau với Nhị trưởng lão?

- Hạ trưởng lão sẽ không phải là thất tình chứ?

- Nói đến chuyện này, chuyện Ngũ trưởng lão cùng Tam trưởng lão, các ngươi đã nghe nói qua chưa?

- Chuyện gì? Chuyện gì?

- Bộ dáng thật đặc sắc, nói mau, nói mau!

- Muốn chết a! Chuyện này ngươi cũng dám truyền? Chúng ta trở về lại vụng trộm nói.

- Sư tôn, bọn họ cũng nói như thế,

Ngải Hàm Tuyết dựa theo Từ Hằng dặn dò, đi Tông Sự Phong nhận lấy vật tư tháng này trở về Bạch Vũ viện.

Ở trên Tông Sự Phong lề mề ngây người nửa giờ, lại làm bộ đi nhầm một vòng lớn, đem lời nghe được trên đường truyền lại.

- Biết rồi.

Từ Hằng buông chén trà trong tay xuống gật gật đầu.

Đứng lên hoạt động gân cốt một chút, ra cửa đi về phía Quy Nguyên viện.

- Sao ngươi lại tới đây?

Trương Hoặc ở Quy Nguyên viện cũng được Từ Hằng đầu tư qua, hiện tại quan hệ của hai người khá tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.