Chương trước
Chương sau
Động tác đình trệ của Từ Hằng giống như máy tính kẹt, rất nhanh lại khôi phục lưu loát.

Hồ Tiểu Hồ bưng trà nóng đi ra, động tác nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.

Tinh Viêm khoát tay, ý bảo nàng lui ra.

Hồ Tiểu Hồ nhìn về phía Từ Hằng.

Từ Hằng thấy hắn như vậy, biết Tinh Viêm chuẩn bị nói chính sự.

Nửa bên mặt nhẹ nhàng gật đầu hai cái.

Hồ Tiểu Hồ co rúm tai một cái, cúi đầu vào phòng.

Vô cùng hiểu chuyện đóng cửa lại.

- Tinh Viêm sư huynh có chuyện không ngại nói thẳng, ta đã đáp ứng Tinh Dao sư tỷ sẽ cố nhớ tha cho ngươi một mạng.

Từ Hằng nói xong phun ra một mảnh lá trà.

Phụt!

Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!

Nước trà nóng hổi.

Tinh Viêm vốn muốn thổi hơi nóng nhàn nhạt uống một chút, thưởng thức trà một chút, mượn cơ hội trào phúng lá trà của Từ Hằng kém cỏi.

Kết quả Từ Hằng nói ra kinh người, Tinh Viêm một cái tịch thu trực tiếp một ngụm lớn rót vào trong miệng, vội vàng buông cái chén trong tay xuống, điều động linh lực chữa trị khoang miệng cùng cổ họng bị phỏng.

Lớn tiếng nói:

- Từ Hằng! Ngươi có muốn nghe một chút mình đang nói cái gì không?

Nói xong, Tinh Dao nhanh chóng dùng thần thức tra xét tu vi Từ Hằng.

Trúc Cơ Nhất Trọng.

Nhất thời càng muốn cười.

Coi như là trên đường tới làm đủ tâm lý kiến thiết, vẫn là nhịn không được bật thốt lên mà xuất đạo: "Thả ta một ngựa?"

- A, cũng đúng!

Từ Hằng không giận, ngược lại chịu phục gật gật đầu.

Điều này làm cho tâm tình Tinh Viêm ổn định lại không ít.

Coi như tiểu tử này tự mình hiểu lấy.

- Vậy hôm nay Tinh Viêm sư huynh tới nơi này rốt cuộc là chuyện gì?

Từ Hằng hỏi.

Khụ khụ.

- Tiên tỳ của ngươi, tên là Mạnh Nhàn, còn có chuyện của ngươi và Toàn Cơ trưởng lão, ta đã biết.

Tinh Viêm thu liễm sự đắc ý sắp được mùa, khắc chế nói.

- Từ chỗ Tinh Dao sư tỷ, ta biết ngươi đã biết.

Từ Hằng không giả ngu.

Tinh Viêm vừa đến liền nhắc tới Tinh Dao, giả ngu quá giả dối.

- Dao nhi vẫn cầu xin ta, bảo ta không nên đem chuyện này nói cho sư tôn, coi như sơ sẩy không phát hiện.

- Tốc độ hồi tưởng gấp mấy chục lần, vừa nhìn đã thấy mười năm, sư tôn cũng không có khả năng đi phúc tra.

Tinh Viêm nói.

- Đa tạ sư tỷ cùng sư huynh.

Từ Hằng từ trong Trữ Vật Giới lấy ra mười cái thượng phẩm linh thạch đặt ở trên bàn.

- Ngươi cho rằng ta là tới xin cơm?

Chút tiền ấy, Tinh Viêm chướng mắt.

Hắn coi trọng, là ba tấm Truyền Âm phù giá trị ngàn vàng cùng lệnh bài phủ Quốc Sư.

Từ Hằng chỉ giả ngu nói mình không có thu, chỉ thu một cái nhẫn trữ vật không đáng tiền.

Dứt lời, Từ Hằng giơ ngón giữa lên, đau lòng không thôi tháo ra trữ vật giới đã rỗng tuếch.

Đưa cho Tinh Viêm nói:

- Sư huynh cầm đi.

- Công tử, ta cho ngươi một cơ hội nữa.

- Nếu ngươi còn giả ngu, sư muội cũng không trách được ta.

Tinh Viêm lạnh mặt.

- Sư huynh nói cái gì?

Từ Hằng chớp chớp mắt nhìn hắn.

Tinh Viêm không nói nhiều nữa, uống một ngụm trà đã không còn nóng phất tay áo bỏ đi.

Trà ở đây của Từ Hằng lại tìm không ra tật xấu gì, uống tựa hồ so với của mình còn tốt hơn một chút.

Phù! Không đời nào!

- Công tử!

Nhìn Tinh Viêm đi rồi, Hồ Tiểu Hồ mở cửa ra, cẩn thận thò nửa cái đầu ra.

- Ngươi bây giờ lại dám nghe lén? Hả?

Từ Hằng nói xong lại cười rộ lên.

Bị Tinh Viêm cười ngu xuẩn.

- Công tử, ngươi không phải thường nói, tiền tài là vật ngoài thân sao?

Hồ Tiểu Hồ khó hiểu hỏi.

- Ngồi đi, để công tử bổ sung cho ngươi một tiết nhân tính.

Từ Hằng chỉ chỉ vị trí Tinh Viêm vừa ngồi.

Hồ Tiểu Hồ vui vẻ ra mặt, ngồi ngay ngắn.

Từ Hằng trong lòng rất rõ ràng, Tinh Viêm chạy tới xảo trá một khoản, cũng không có nghĩa là chuyện này thật sự có thể kết thúc.

Hắn nhận được lợi ích từ chỗ mình, vẫn có thể đến chỗ Hạ Y Y báo cáo chi tiết.

Chỉ cần lúc báo cáo, đem đoạn Toàn Cơ tặng đồ cho mình ngắt đi là được.

Đúng như hắn nói, Hạ Y Y không có khả năng đi kiểm tra lại.

Ngược lại.

Đem ba tấm truyền âm phù cùng lệnh bài cho Tinh Viêm, chỉ có thể không công ăn thiệt thòi này.

Tinh Viêm không cần lo lắng Từ Hằng sẽ quay đầu tố cáo với Hạ Y Y.

Hơn nữa, từ nay về sau trên tay hắn liền có thêm một nhược điểm đắn đo Từ Hằng.

Khi vật ngoài thân không đổi được Thái Bình, giữ trong tay ngược lại có thể giữ mạng, nó sẽ không còn là vật liên quan đến tính mạng nữa.

Từ Hằng nói xong, đem từng linh thạch trên bàn cất kỹ.

Tiền nhỏ Tinh Viêm chướng mắt, trong mắt Từ Hằng rất thơm.

- Nhưng công tử, như vậy ngươi có gặp nguy hiểm hay không?

Hồ Tiểu Hồ có chút lo lắng hỏi.

Tiên nhân vừa rồi thoạt nhìn cũng rất kiêu ngạo.

Hẳn là lợi hại hơn công tử mình chứ?

- Đương nhiên là có.

- Ngươi đi thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta trở về Bạch Vũ viện ở.

Từ Hằng an bài.

- Vì sao, trong Bạch Vũ viện có pháp bảo gì sao?

Hồ Tiểu Hồ tò mò.

- Bạch Vũ viện a, trong Bạch Vũ viện có Vệ Vân Kính.

Từ Hằng cười rộ lên.

Tinh Viêm không tính là gì.

Từ Hằng chủ yếu lo lắng chuyện này Hạ Y Y sẽ ra tay.

Kim Đan cảnh tầng hai hông có của cải gì.

Đơn đấu của cải hùng hậu, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, trong tay không biết có bao nhiêu pháp khí phù triện Nguyên Anh Cảnh tầng sáu.

Lợi thế ở..

Cười chết, căn bản không có ưu thế.

Sau lưng Vệ Vân Kính là Lục Thiên Tuế.

Lục Thiên Tuế cũng không quen, nhưng mệnh cách nói hắn trọng tình nghĩa.

Hơn nữa chuyện của Cảnh Phỉ Nhi lúc trước, Từ Hằng tin tưởng đến thời điểm mấu chốt, hắn sẽ ra tay.

- Đúng rồi, sáng sớm ngày mai ngươi, quên đi, hiện tại phải đi.

- Ngươi đi Phù triện điện một chuyến, tìm một vị tiên nhân tên là Hà Ngọc lấy ít đồ.

Sắc trời đã tối xuống.

Trăng tối gió cao, nguy hiểm nhất!

- Lấy cái gì?

Hồ Tiểu Hồ dị thường nghiêm túc.

- Hắn sẽ chuẩn bị tốt, ngươi mang tiền đi là được.

Từ Hằng lấy túi trữ linh ra ném cho Hồ Tiểu Hồ.

Hồ Tiểu Hồ cũng không chậm trễ, thu dọn đồ đạc xong xuôi.

Không quá thuần thục thôi động Đằng Vân Phù, bay về phía Bách Phù Phong.

Từ Hằng lấy Truyền Âm phù truyền âm cho Hà Ngọc, để hắn giúp mình chuẩn bị mấy tấm Tốc Hành Phù.

Tốc hành phù.

Một loại phù triện thượng phẩm phi hành.

Ưu điểm, tốc độ phi hành cực nhanh, không thua pháp khí phi hành Thiên giai.

Khuyết điểm, đắt.

Trước mặt sinh tử chân chính, khi dùng tiền có thể mua được thời gian, tiền tài chính là vật ngoài thân.

- Tiểu hồ ly, ngươi hiểu chưa?

Từ Hằng nhìn Hồ Tiểu Hồ còn chưa có tung tích.

Lại dùng một tờ truyền âm phù, để Hà Ngọc chuẩn bị thêm hai mươi tấm trung phẩm tật hành phù cùng Đằng Vân phù.

Trở lại phòng thay một bộ đồ đệ tử sạch sẽ.

Ra cửa, tản bộ tới Bạch Vũ viện.

- Sao sư thúc lại đột nhiên tới đây?

Vệ Vân Kính đang dẫn đệ tử đi vệ sinh hành lang.

Nhìn thấy Từ Hằng đi tới, kinh ngạc đi tới hành lễ.

Từ Hằng đang lo không có cơ hội.

Vừa vặn dùng cái cớ này, đưa hai tấm Tốc Hành Phù cho Vệ Vân Kính làm phần thưởng.

Thượng phẩm phù triện.

Coi như là thân truyền đệ tử, tỷ lệ thành công cũng sẽ không phi thường cao.

Giao xong tông môn nhiệm vụ, còn lại trên cơ bản đều sẽ không lấy ra bán.

Cho dù có, giá cả cũng căn bản không phải Vệ Vân Kính mua nổi.

Vệ Vân Kính không biết chân tướng, cảm động đến nước mắt giàn giụa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.