Chương trước
Chương sau
- Không! Ta muốn cái đó, ngươi mang cái kia tới đây.

Phương Ân Trạch bướng bỉnh nói.

- Tiên nhân, ngươi mang người đi, công tử đến ta phải ăn nói thế nào đây.

Lão ma ma có chút dao động.

Hay là để Phương Ân Trạch mang người đi trước? Để cho Từ Hằng tự mình đi tìm hắn đòi người?

Phương Ân Trạch cho dù gấp gáp, cũng sẽ không trở về liền đem người xử lý chứ?

- Ăn nói thế nào là chuyện của ngươi, dù sao người là tông môn phân phối cho ta.

Phương Ân Trạch không để lại đường lui cho nàng.

Lần này lão ma ma lại rối rắm.

Thừa dịp lão ma ma này rối rắm, Phương Ân Trạch đã tự mình đi vào.

Từ Hằng buông chén trà trong tay xuống.

Một cái thoáng hiện, chắn ở trước mặt Phương Ân Trạch.

- Công, công tử......

Khí tức thượng vị giả trên người Từ Hằng khiến hắn sợ hãi.

Nghĩ lại.

Từ Hằng này trúc cơ cặn bã, lại bị giáng chức đến ngoại môn, chính mình so với hắn mạnh hơn!

Phương Ân Trạch lại đứng lên.

- Rất hứng thú với tiểu tỳ nữ của ta?

Trên mặt Từ Hằng không có biểu tình gì.

- Công tử đã ở ngoại môn quản sự, tự nhiên nên biết, hiện tại cách các ngươi chọn thời gian còn xa.

Phương Ân Trạch nói.

- Người này là ta tự mình mua, ngươi chọn người khác đi.

Từ Hằng lười nói nhảm với hắn.

Phương Ân Trạch khẽ cắn môi.

Tuy rằng Phù triện điện đệ tử đãi ngộ cao phúc lợi tốt, nhưng là mua phù phương, mua tài liệu, thăng cấp tài liệu.

Bảy tám phần chi phí cũng cao hơn nhiều so với các đệ tử khác.

Phương Ân Trạch nhìn nhìn trong phòng, đang cùng tỳ nữ khác nói đùa giỡn, động tác lớn một chút chính là một trận hồ nước gợn sóng hồ ly nhỏ.

Nuốt một ngụm nước miếng, nói:

- Bao nhiêu tiền, ta mua.

- Linh thạch thượng phẩm, một vạn!

- Một vạn?! Sao ngươi không đi cướp!

Phương Ân Trạch tức giận nhảy dựng lên.

Phản ứng này, khiến Từ Hằng không hiểu sao lại đồng tình.

Không phải mình keo kiệt, cái giá này, thật sự sẽ làm cho người ta nhảy dựng lên!

- Không mua nổi thì thôi.

Hắn lại không muốn rời tay, sẽ không giống như bà tử vội vã kéo Phương Ân Trạch trả giá.

- Tối đa một trăm, tiên tỳ này ta muốn.

Phương Ân Trạch lấy một trăm linh thạch thượng phẩm từ trong túi trữ linh ra, giơ tay ném lên người Từ Hằng.

Từ Hằng không đi đón, tùy ý linh thạch rơi lả tả đầy đất.

Chờ chút, tự nhiên là Phương Ân Trạch tự mình ngồi xổm xuống, từng bước từng bước nhặt chúng lên.

- Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?

- Đây không phải là sư huynh của Phù triện điện sao?

- Oa! Thật nhiều tiền a!

Bởi vì thanh âm cùng quang mang của một trăm thượng phẩm linh thạch rơi xuống đất.

Chuyện xảy ra ở một bên phòng nội vụ khiến mọi người chú ý.



Đại sảnh vốn ồn ào huyên náo, nhất thời yên tĩnh lại.

Phương Ân Trạch đối với động tĩnh mình tạo thành rất hài lòng.

Hạ thấp giọng khuyên nhủ:

- Công tử, tiếp tục ầm ĩ nữa không có mặt mũi chính là ngươi, một tiện tỳ mà thôi, cùng lắm thì đi Tiên phường mua thêm một cái.

Từ Hằng cười lạnh nhìn hắn, không nói tiếp.

Phương Ân Trạch nhìn hắn.

Lại nhìn hồ tiểu hồ sóng biển cuồn cuộn bên trong.

Mặt đen hướng lão ma ma bên cạnh quát:

- Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không đi đem tiện tỳ kia dẫn ra cho ta!

- Công tử, ngươi nói gì đi!

Lão ma ma vội la lên.

- Ngươi đi làm việc của ngươi, nơi này giao cho ta đi.

Từ Hằng khoát tay, ý bảo lão ma ma lui ra trước.

Lão ma ma nghe nói như thế, chạy thật là thuận lợi.

- Phương sư điệt, ngươi tác phong như vậy là muốn bôi nhọ Phù triện điện sao?

Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.

Từ Hằng và Phương Ân Trạch đồng loạt nhìn về phía sau.

Hà Ngọc mặc trang phục đệ tử thân truyền đo ni đóng giày.

Tuy rằng còn rất gầy, nhưng quét qua suy sụp cùng không tự tin lúc trước, cả người thoạt nhìn cũng có vài phần thần thái.

- Hà sư thúc.

Phương Ân Trạch có chút không cam lòng hành lễ hô.

- Từ sư thúc.

Hà Ngọc không để ý tới hắn, hai tay hướng Từ Hằng hành lễ đệ tử đoan chính.

Phương Ân Trạch ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hà Ngọc.

- Là Hà sư điệt a, sao ngươi lại ở chỗ này?

Từ Hằng cười hỏi.

- Hồi sư thúc, trong động phủ đệ tử còn chưa có tiên tỳ hầu hạ.

Hà Ngọc giải thích.

- Vậy chuyện gần đây của ngươi đều là tự mình làm?

- Vâng.

- Có tài, nhưng không có ỷ tài mà kiêu, rất tốt.

- Sư thúc quá khen.

Hà Ngọc và Từ Hằng, hai người ngươi một câu ta một câu, trò chuyện có tới có lui.

Từ Hằng từ ái quan tâm, Hà Ngọc cung kính hữu lễ.

Cái này nếu bị đệ tử không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng Từ Hằng là cái gì thực quyền trưởng lão.

Bản thân Hà Ngọc và Từ Hằng cũng cảm thấy rất khó xử, không nhịn được cười.

Phương Ân Trạch xem như hiểu được.

Hai người đang diễn vai ta à?

Ngại Hà Ngọc ở đây, hắn cũng không dám ngông cuồng nữa, chỉ cầu mắt không thấy tâm không phiền,

- Vậy Hà sư thúc bận trước, đệ tử lui ra.

- Sao không cáo lui sư thúc tổ?

Hà Ngọc hỏi.

- Sư thúc tổ...…

Phương Ân Trạch dừng lại.



Ngươi có bệnh a, theo quy củ ngươi cũng có thể gọi Từ Hằng sư đệ.

Sư thúc tổ?

Hắn cũng xứng!

Phương Ân Trạch là lão đệ tử vào tông môn mấy chục năm.

Trong lòng mắng thì mắng, trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra ngoài, lại hướng Từ Hằng nói:

- Công tử bận trước, đệ tử lui ra.

- Trước tiên đem đồ của ngươi nhặt đi.

- Bao nhiêu tiền a? Học người khác ngang ngược.

Đối mặt với Phương Ân Trạch, Từ Hằng sẽ không còn hòa ái dễ gần với Hà Ngọc.

Phương Ân Trạch thúc giục linh lực, muốn nhặt linh thạch rải rác đầy đất lên.

Rồi hắn phát hiện ra.

Linh lực của mình bị khóa chặt, có thể điều động linh lực phi thường có hạn.

- Sư thúc ngươi...…

- Sư thúc, ta và ngươi lệ thuộc Phù triện điện, mặc kệ nói như thế nào cũng là càng gần một chút!

- Hả?

Hà Ngọc ngơ ngác.

- Nếu không muốn, ngươi cũng có thể trực tiếp đi.

- Ta nghĩ các ma ma bộ nội vụ, hẳn là sẽ rất vui lòng giúp ngươi nhặt.

Từ Hằng thúc giục.

Đừng nói là bà nội trợ.

Một số quản sự đệ tử đến giúp tiên nhân chọn tiên tỳ, nghe Từ Hằng nói hai mắt sáng ngời.

Đây chính là thượng phẩm linh thạch.

Ước chừng có một trăm!

Phương Ân Trạch hai tay nắm chặt.

Sĩ có thể giết, không thể...... Không cần tiền!

Phương Ân Trạch ngồi xổm xuống, di chuyển vị trí nhặt linh thạch trên mặt đất.

Từ Hằng cười khanh khách đứng ở xa xa, cùng Hà Ngọc tán gẫu cuộc sống của hắn đến Đan Sa điện.

Một linh thạch vừa vặn rơi vào giữa hai chân Từ Hằng.

Phương Ân Trạch muốn Từ Hằng nhường một chút, lại cảm thấy mất mặt.

Đưa hai ngón tay ra, động tác nhẹ nhàng thăm dò vào giữa chân Từ Hằng.

- Ai nha!

Từ Hằng sợ hãi kêu một tiếng, cả người nhảy dựng lên.

Chân phải vững vàng, giẫm lên tay Phương Ân Trạch thò ra.

- Thì ra là ngươi a, dọa ta nhảy dựng, còn tưởng rằng là chuột?

- Tay thế nào, không sao chứ?

Từ Hằng quan tâm hỏi.

- Công tử, ngươi...... Ngươi trước đem chân dời đi!

Phương Ân Trạch tức giận đến nghiến răng.

- A a a a, không xứng đáng a!

Từ Hằng giơ chân lên, cười ha hả nói.

- Sư thúc cẩn thận một chút, nếu chân bị thương thì không tốt.

Hà Ngọc quan tâm nói.

Phương Ân Trạch nhặt được hai linh thạch cuối cùng, cũng không cáo lui, lắc đầu tức giận rời đi.

Hà Ngọc và Từ Hằng cũng không nói chuyện phiếm nữa, chỉ mỉm cười nhìn hắn.

- Hà Ngọc à, trước kia nhìn ngươi ở Quy Nguyên viện thật thà, không nghĩ tới tiểu tử ngươi cũng ghét người như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.