[Nguyên]
Có thể nói một chuyến ở tiệm Pizza Hut gần nhà ga phía Bắc Thẩm Dương đã làm thay đổi hoàn toàn tình trạng lạnh nhạt của tôi và JP. Ý thức của tôi lơ lửng suốt mấy ngày, cảm giác khó chịu và mâu thuẫn ở hộp đêm kia, cú điện thoại ma xui quỷ khiến tôi đã gọi cho anh, vẻ mặt ửng đỏ của anh khi nói: ‘Anh không vui, lúc làm việc anh cũng nghĩ về em.’… những điều này cứ như cảnh hôn nhau khi nam chính hôn nữ chính trong phim thần tượng Đài Loan vậy, chiếu đi chiếu lại, chiếu đi chiếu lại liên tục, tăng nội dung, quấy động adrenalin của khán giả.
Vì thế mà tôi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn rồi cười rộ lên, khiến mẹ tôi càng không vui. Tôi đã dùng một lí do không căn cứ để từ chối anh chàng bác sĩ da liễu, đẩy bà tới ranh giới của kiên nhẫn rồi.
Nhưng mà tôi vẫn kiên quyết giữ kín bí mật của mình.
Cảm giác chúng tôi khi hẹn hò lại không giống nhau.
Trước đây tôi rất qua loa, ở bên anh cứ như đang đi cùng đoàn khảo sát công thương của Pháp. Bây giờ thì tối nào tôi cũng vui vẻ đi gặp anh, cùng đi ăn, trò chuyện, tản bộ.
Trước đây tôi cứ nghĩ hai người ở bên nhau thì nhất định phải tìm một đề tài thích hợp nào đó mới được, bây giờ chúng tôi có thể nắm tay nhau cùng đi suốt mười phút mà không cần phải nói điều gì, tôi chỉ nhìn đôi giày da và đám lông vàng trên mu bàn tay của anh thôi.
Nhưng lúc con người đang trong hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tri/420877/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.