Lâu rồi tôi không viết bài blog nào. Một phần vì đang bận viết [Gia nô Mục Nhạc], phần vì gần đây cũng chẳng có chuyện gì để tán dóc cả, mà cũng đâu thể báo cáo mỗi ngày với anh chị em bạn dì sáng nay đã ăn gì, tối nay vừa ăn chi để lừa đảo mọi người tăng lượt view được.
Thế mà bỗng dưng có một vị biên tập viên lại nói một câu đánh thức người trong mộng, cổ bảo: “Cô cứ kể chuyện của chính mình là được mà, chuyện làm sao lại kết hôn với người Pháp đấy.”
Thật ra thì tôi cũng định lấy chuyện mình ra nói xạo chút chơi lâu rồi, nhưng cứ sợ hơi thiếu khách quan, lại thêm có khuynh hướng hay lảm nhảm dông dài nên mãi mà không động bút. Có điều nghĩ lại một chút, tôi và đại ca JP cưới nhau đã hai năm, về mặt sinh hoạt hay đời sống tình cảm đều tốt hơn dự đoán của tôi trước đây, vậy nên trong lòng cũng cảm thấy can đảm phần nào. Trong chuyện này, ngoại trừ sự hiền lành dịu dàng tốt bụng giản dị của đại ca JP ra thì chắc chắn cũng có liên quan tới sự thông minh tài trí gan dạ sáng suốt hơn người, dám lên cửu thiên hái trăng, liều mạng lặn xuống năm bể bắt ba ba của tôi mà ra đấy.
Năm tôi hai mươi bốn tuổi là lúc lần đầu tiên gặp được người ấy, hai mươi bảy tuổi gặp lại nhau, năm hai mươi tám tuổi thì đăng ký kết hôn với quý ngài JP ba mươi lăm tuổi, tính đến nay được hai năm. Bây giờ tôi đem hết mọi chuyện ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tri/420867/chuong-1-1.html