“Em tỉnh rồi?” Lãnh Vũ Hiên dịu dàng xoa nhẹ mái tóc cô hỏi.
“Em tưởng anh còn ở thư phòng.” Cô nói không dao động.
“Bọn em ngủ rồi, vì thế anh và Mark đem mỗi người về phòng mình.” Anh xoa nhẹ đôi mắt sưng phù của cô, áy náy, thương tâm hỏi: “Anh lại làmem đau lòng rồi, đúng không?”
“Không, là vì sự hiểu lầm mãi mãi không có cơ hội cởi bỏ.” Cô thởdài. Thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa trị vết thương, đồng thờicũng là lưỡi dao sắc nhất tạo nên vết thương. Mà sau này, cô phải mấtbao nhiêu năm tháng mới có thể làm lành vết thương chồng chất của haithế hệ?
“Vậy chúng ta còn cần lặp lại hiểu lầm đó không?” Anh không giốngTiếu Thiên Hào, anh sẽ không bỏ mặc đứa con và vợ mình lãng phí tronghiểu lầm
“Em không thể yêu, thậm chí không thể tiếp nhận.” Cô do dự nhìn đôi mắt tuấn tú kiên quyết của Lãnh Vũ hiên.
“Không sao, anh sẽ dạy em yêu anh, cũng sẽ tìm cách để em có thể tiếp nhận yêu anh.” Vợ anh cuối cùng mềm lòng rồi, anh vui sướng nắm chặttay Tiếu Trác.
“Vậy anh sẽ rất mệt.”
“Nhưng anh biết mình là người đàn ông duy nhất em muốn yêu, còn hơn cả phần thưởng!” Anh dịu dàng hôn lên trán cô.
“Trong tình cảm, em thanh khiết, sẽ so sánh anh có yêu em không, emcàng để ý anh có phải là duy nhất của em!” Cô là người phụ nữ nhẫn tâm,yêu một người càng sâu sắc, khi bị tổn thương báo thù với người đó sẽkhông màng tất cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tranh-den-cung-cho-tinh-yeu/3190545/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.