“Tiểu Trác…” Lãnh Vũ Hiên nhìn Tiếu Trác từ phòng tắm bước ra một cách nặng tình.
“Anh vào lúc nào vậy?” Kỳ lạ, vừa nãy rõ ràng cô nhìn thấy Lãnh VũHiên ở trong thư phòng làm việc bận tới nỗi sứt đầu mẻ trán, sao nhanhthế đã chạy tới trước mắt cô rồi?
“Vừa bước vào.” Anh lại gần cô, dùng tay xoa lên đôi má đỏ lên khácthường vì tắm vòi hoa sen, “em thật đẹp…” anh si mê sát môi mình vào đôi môi hồng.
“bang——” chỉ tiếc môi chưa hôn được người đẹp, kết quả đã bị tay ngọc của người đẹp hỏi thăm má rồi.
“Tiếu Trác!” Anh xoa má gầm nhẹ.
“Em chỉ là phản xạ có điều kiện, ai bảo anh lại gần?” Cô đau đớn vẫy vẫy tay tê, bước qua Lãnh Vũ Hiên ngồi lên giường.
“Xem ra anh lạnh nhạt với em lâu quá rồi, tới nỗi em quên cả hơi thởcủa anh.” Lãnh Vũ Hiên lại gần kéo Tiếu Trác vào lòng nặng tình nói khẽ.
“Anh đổi tính rồi à, Lãnh Vũ Hiên? Rảnh rỗi sắm vai thần tình yêu gìđó? Buồn nôn chết!” Tiếu Trác vùng vẫy, nhưng thế nào cũng không thểvùng khỏi vòng tay Lãnh Vũ Hiên, “Buông tay!”
“Suỵt—— nhỏ tiếng thôi, ông ngoại sẽ nghe thấy.” Anh mặt dày dùngngón tay bịt đôi môi đỏ của Tiếu Trác, sau đó thẳng đường đặt bàn tayvào trong áo ngủ Tiếu Trác vuốt ve.
“A——” Tiếu Trác rít lên một tiếng, ngay lập tức sợ bị ông ngoại cáchbên tường nghe thấy, vội vàng nhìn cửa phòng ngủ, thấp giọng chửi:“buông tay! Anh là Đăng Đồ Tử, ngựa giống, háo sắc… ư…”
Lãnh Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tranh-den-cung-cho-tinh-yeu/3190540/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.