3 năm sau
Tô Lai đứng trước bia mộ Thiên Hạo đã ba năm, anh không gặp lại Thanh An kể từ ngày đó dù anh có tìm thế nào cũng không tìm được cô.
Ba năm nay Tô Lai thay đổi nhiều, anh chính chắn bình tĩnh, lấy công việc làm niềm vui.
Tô Lai cúi người đặt lên mộ của Thiên Hạo một bó cúc Trắng.
“Thiên Hạo ba lại đến thăm con đây.”
Tô Lai ra về khi trời đã ngả về tây, bước ra khỏi nghĩa trang với thân ảnh cô độc mệt mỏi.
Lái xe về nhà, Tô Lai mệt mỏi không muốn bật điện tự mình đi theo trí nhớ, rót cho bản thân một ly rượu.
Bố trí căn nhà vẫn nguyên như xưa đồ đạc chưa từng thay đổi, chỉ có người đã không còn nữa, Thiên Hạo mất, Thanh An bỏ đi, Thái An Viên hóa điên.
Nhà anh đã từng đầy ắp tiếng cười, hạnh phúc biết bao, thở dài nhìn xung quanh mọi thứ chỉ còn màu đen như cuộc sống hiện tại của anh.
Sân bay Hà Thành
Thanh An đeo kính che nửa khuôn mặt dắt theo hai đứa bé xinh như thiên thần bên cạnh là một cậu nhóc khoảng 11 tuổi, vừa đi vừa cười khung cảnh vô cùng ấm áp.
Lần này trở về Hà Thành chỉ ở lại 2 tuần Thanh An quyết định cho các con ở khách sạn.
Sáng hôm sau Thanh An mang theo cặp song sinh Leo và Rio thăm thú khắp nơi, cô cứ nghĩ sẽ sinh hai công chúa không ngờ đến lúc sinh mới biết là một cặp long phượng.
Thiên Hạo nhìn Hà Thành vẫn như trong trí nhớ của cậu.
Năm xưa sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-thuong-xin-dung-buoc/425319/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.