Hà Văn ôm cô thật chặt, Vẫn không có phản ứng gì ngoài tiếng khóc nấc.
Ôm Thanh An đứng dậy Hà Văn quay người nhìn Vân Hề không mặn không nhạt: “Vân Hề tôi không phải người tốt lành gì, vậy lên những ngày sau này cô sẽ khó sống đấy.
Hà Văn muốn đưa Thanh An đi bị Tô Lai cản lại.
Hà Văn khó chịu: “Chuyện gì.”
Tô Lai: “Tôi có thể nói chuyện với anh được không.”
Hà Văn đưa Thanh An vào xe.
Anh lao vào đánh cho Tô Lai một trận máu chảy hai bên khoé môi nhếch nhác vô cùng.
Sau khi đánh với Tô Lai một Trận Hà Văn mới lên tiếng: “Tô Lai trước đây khi tôi gặp Thanh An cô ấy bị Trầm cảm nặng, hay ngồi bên bờ sông lúc nào cũng muốn nhảy xuống, muốn rửa sạch huyết thống của mình.”
Trầm mặc một lúc Hà Văn tiếp lời: “Lần này tôi dao cô ấy cho anh lần cuối cùng nếu anh để cô ấy đau lòng một lần nữa, tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
Tô Lai đưa Thanh An về nhà cô không nói gì chỉ bước vào phòng ngủ khoá trái cửa, Tô Lai có gọi thế nào cũng không mở
Một đêm Thanh An cứ ngồi như vậy.
Tô Lai cũng không khá hơn anh cứ anh ngồi ngoài cửa, nghe động tĩnh trong phòng.
Tổn thương đến mức trầm cảm là do anh, cô yêu anh muốn cùng anh vun đắp hạnh phúc anh phản bội cô, cô sinh con cho anh anh ở cùng người khác, cô muốn níu kéo gia đình anh dẫm đạp tự tôn của cô, khiến cô bị trầm cảm cũng là do anh.
Thất vọng với chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-thuong-xin-dung-buoc/425296/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.