Chương trước
Chương sau
Trên chiếc tủ nhỏ, cạnh đầu giường còn có hai bức ảnh. Một bức của Tần Hạo Thiên, bức còn lại là một bé trai tầm tám chín tuổi, chụp cùng ba mẹ. Chắc là ảnh của Tần Hạo Thiên lúc nhỏ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là phòng của Tần Hạo Thiên.
Như Ngọc hơi thất thần một chút, rồi lấy quần áo mới vào phòng tắm.
Dì Lan thật là tỉ mỉ, chiếc váy dì dặn người làm mua, Như Ngọc mặc vừa in.
Kiểu dáng của chiếc váy khá đơn giản, nhưng mặc vào nhìn rất trẻ trung.
Sau khi thay đồ xong, Như Ngọc xuống lầu tìm dì Lan, nhưng không thấy. Cô hỏi người làm," Cò biết dì Lan đi đâu rồi không?"
" Dì Lan đến phòng của lão gia rồi thưa cô."
" Lão gia? Có phải ông nội của chủ tịch Tần không?"
" Dạ, đúng vậy."
" Vậy..., tôi có thể đi tìm ông không?"
" Chuyện này..."
" Ông đã từng gặp tôi rồi, tôi muốn đến chào hỏi ông một chút thôi."
" Vậy được, cô lên lầu, quẹo trái, căn phòng thứ hai là phòng của lão gia. "
" Được cảm ơn cô."
Như Ngọc theo lời người làm, lên đến phòng ông cụ Tần. Lúc này dì Lan ở trong bước ra, thấy cô dì ngạc nhiên hỏi." Sao cô lại lên đây?"
" Dạ, con muốn gặp ông chủ tịch ạ."
" Gặp lão gia sao? Có chuyện gì không?"
Bên trong ông cụ nghe thấy hai người nói chuyện, ông cất tiếng hỏi dì Lan. " Lan, chuyện gì thế?"
" Dạ, có cô Tống Như Ngọc muốn gặp lão gia."
"Như Ngọc sao? mau cho con bé vào đây."
Dì Lan gật đầu ý bảo Như Ngọc vào trong.
" Con chào ông! Ông có khỏe không?"
" Ông khỏe, còn con, sao lại đến đây?"
" Dạ..., tối qua con đi dự tiệc với chủ tịch, con uống say nên chủ tịch đưa con về đây."
" Là Hạo Thiên đưa con về đây?"
Ông cụ trong ngữ khí có phần bất ngờ.
" Dạ. Đã có dịp đến đây, nên con muốn lên thăm ông."
" Đứa bé ngoan!" Ông vừa nói vừa cười vui vẻ, tay vỗ nhẹ đầu Như Ngọc, như thể, hai người rất thân thiết nhau.
Cô và ông cụ trò chuyện khá lâu, sau đó Như Ngọc chào tạm biệt ông cụ, cô định về nhà.
Lúc đi xuống, cô tìm dì Lan, " dì Lan! Con có chuyện muốn hỏi dì một chút ạ."
" Có chuyện gì? Cô cứ hỏi."
" Tối qua.., là ai đã thay quần áo giúp cháu?"
Như Ngọc ngập ngừng, ngữ khí có phần ngại ngùng.
" Là dì Lan đây thay giúp cô đấy."
" Thật sao ạ?"
" Đúng vậy."
Nghe dì Lan nói vậy, trong lòng Như Ngọc nhẹ nhõm. Là con gái mà lại uống say, còn qua đêm trong phòng người khác, không tránh khỏi bất an.
" Dì Lan, giờ con phải về nhà, phiền dì khi chủ tịch về, dì nói giúp con một tiếng."
" Được được. Khi rảnh, lại đến chơi nhé."
" Dạ, tạm biệt dì."
Cô lên lầu lấy ví, rồi ra về.
Vừa về đến nhà, liền nhận được điện thoại của Phi Phi.
" Như Ngọc! Cậu đi đâu mà mất tích từ hôm qua tới giờ? Mình gọi mà không thấy cậu nghe máy."
" À, do công việc, nên mình phải đi sự tiệc với chủ tịch. Uống...say.., nên không nghe máy của cậu."
" Cậu uống say???"
Rõ là trước giờ Như Ngọc không biết uống rượu.
" Đúng vậy.., chỉ là bắc đắc dĩ thôi, chẳng phải mình đã kể với cậu, chuyện Tần Hạo Thiên bị bệnh rồi sao?"
" Dù anh ta có bệnh thật, nhưng cũng đâu thiếu người uống thay anh ta. Sao phải là cậu?"
" Mình không biết, chỉ là lúc đó anh ta bảo mình uống thay."
"Tống Như Ngọc ơi Tống Như Ngọc. Khi không lại dính vào tên chủ tịch ác ma, cậu phải tự lo cho mình đó. Mình phải đi công tác rồi, vài ngày mới về. Không lo cho cậu được."
" Mình biết rồi, Cậu yên tâm."
...
Tại Tần Thị.
Tần Hạo Thiên làm việc xong, liền gọi Hàn Lâm vào.
" Chủ tịch! Cậu gọi tôi."
" Cậu có gì muốn nói?"
" Có gì là có gì chứ?"
Tần Hạo Thiên nhìn vào mặt Hàn Lâm,anh nhếch mép.
Hàn Lâm thấy vẻ mặt xảo quyệt này của Tần Hạo Thiên, liền có dự cảm không lành, anh khẽ lạnh sống lưng.
" Cậu..., cậu biết hết rồi?"
" Biết gì? Tôi còn đang chờ cậu nói cho tôi biết."
" Cái đó.., cái đó, ầy.. chỉ là tôi có lòng tốt. Muốn giúp cậu nhuận tràng một chút ấy mà."
" Một chút? Cậu có biết một chút của cậu, làm tôi thê thảm cỡ nào không hả?"
Tần Hạo Thiên dùng ngữ khí trầm thấp chậm rãi mà hỏi. Làm Hàn Lâm thật, muốn trốn khỏi đó lập tức.
" Sao có thể? Rõ ràng chỉ bảo cô ấy cho nữa gói."
Hàn Lâm nói đến đó liền không dám nói tiếp.
" Cậu đã dùng trò bịp gì để lừa cô ấy giúp cậu?"
" Cậu đừng nói khó nghe vậy chứ, tôi chỉ là muốn thử lòng cô ta một chút. Xem cô ta có quan tâm đến chủ tịch?"
Lời này của Hàn Lâm vừa nghe đã biết là bịa đặt, nhưng Tần Hạo Thiên không để tâm, Hàn Lâm nói thật hay giả. Mà điều anh để tâm, là thật sự Tống Như Ngọc có quan tâm đến anh "..."
" Được! Để cảm ơn cậu đã giúp tôi, tôi sẽ thưởng cho cậu."
" Thật sao?" Hàn Lâm nghe đến thưởng liền hớn hở.
" Tất nhiên. Công ty đang có dự án thu mua khu đất ở tỉnh, giờ cậu lập tức xuống đó xem xét tình hình dự án mua đất này giao cho một mình cậu."
" Tần. Hạo. Thiên...."
" Không phục sao?"
" Phục, tôi phục." Nói rồi Hàn Lâm đi lùi ra khỏi phòng chủ tịch, ánh mắt thê thảm nhìn Tần Hạo Thiên như trăn trối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.