Chương trước
Chương sau
Ra bên ngoài phòng bệnh,Tống Như Ngọc gọi điện thoại cho Trang Phi Phi.
"" Phi Phi à, hôm nay mình gặp phải chuyện đột xuất, tối nay sẽ không tới chỗ cậu được, xin lỗi cậu nhé.""
" Có chuyện gì quan trọng sao Như Ngọc? Có cần mình giúp gì không?""
"" Cũng không có gì nghiêm trọng đâu, khi về mình sẽ kể cậu nghe..!""
Trang phi phi là người bạn thân nhất của Tống Như Ngọc.
Cả hai cùng học chung trường,chung lớp, từ cấp 2 đến giờ.
Sau khi tốt nghiệp, Trang Phi Phi về làm việc ở công ty của ba cô ấy.
Còn Tống Như Ngọc thì đang bắt đầu tìm việc làm, cả hai bằng tuổi nhau,tình cảm cũng rất thân thiết không khác gì chị em.
Sau khi gọi điện xong, cô vào lại phòng bệnh. Bước vào cửa, cô tươi cười đi về phía ông cụ...
"" Ông mới tỉnh lại chắc là đã đói rồi ạ""
Cô vừa hỏi vừa cười ngượng ngùng,
"" thật là ngại quá,tiền có trên người cháu, chỉ vừa đủ đóng tiền viện phí hết cả rồi.." Hay là ông ở đây,cháu sẽ về nhà mượn tiền bạn cháu, quay lại mua gì đó cho ông ăn nhé..!!"".
Ông cụ từ nãy giờ,vừa lắng nghe vừa quan sát cô. Vẻ mặt lương thiện của cô làm cho ông ấy rất thích,ông điềm đạm đáp lời cô.
"" Áo vest của ông đâu?""
"" Dạ ở bên kia ạ..""
""Cháu mang qua đây giúp ông.""
Cô bước đến phía bên kia phòng bệnh, lấy chiếc áo vest của ông đến.
" Dạ đây ạ..!""
Ông ấy đón lấy chiếc áo, lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc ví màu đen, và lấy ra đưa cho cô 500 nghìn.
"" Cháu cầm lấy và đi mua những gì cần thiết ""
Cô đưa hay tay ra nhận, gật gật đầu rời đi...! Vừa đi, còn vừa ngốc nghếch nhìn tiền trong tay.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé,ông cụ cong môi cười ẩn ý.
Nhà họ Tần:
"" Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi đã để lạc mất ông, xin cậu chủ xử phạt ""
Vệ sĩ thân cận của ông cụ Tần, Phó Đình,đang kính cẩn nhận lỗi của mình, khi để lạc mất ông lúc chiều.
Một giọng nói âm trầm cất lên lên.
"" Kể lại sự việc""
Một câu không quá nhiều chữ, nhưng khiến người nghe phải rùng mình,của cậu chủ Tần Hạo Thiên,cháu nội của ông cụ Tần ( tức Tần Hạo niên 76 tuổi).
Tần Hạo Thiên là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Tần thị.
"" Dạ vào xế trưa hôm nay,lão gia nói muốn đến thăm mộ của cố lão phu nhân, nên tôi đã lái xe đưa ông đến đó. Sau khi về, trên đường,ông nói hơi mệt kêu tôi tấp vào lề."
"Sau đó, tôi thấy gần đó có một cửa hàng tiện lợi nên muốn mua nước cho lão gia. Không ngờ, khi quay lại không thấy ông ấy đâu nữa."
"Tôi đã tìm xung quanh, và gọi thêm người đến tìm,nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.Chỉ thấy điện thoại của ông rơi gần đó vài mét.""
"" Là lỗi của tôi, là tôi thất trách, xin cậu chủ xử phạt.""
Tần Hạo Thiên phất tay, ý bảo không trách tội Phó đình.
Phó đình,đã làm vệ sĩ cho Tần lão gia hơn 10 năm nay.
Lúc nào cũng rất tận tụy, chu đáo. Việc hôm nay là lần đầu sảy ra,nên hắn có thể bỏ qua cho Phó đình.
Việc quan trọng là phải tìm ông trước đã.
"" Lập tức phái thêm người đi tìm, nếu đến sáng mai vẫn không tìm được thì nhờ cảnh sát,và truyền thông đăng tin trực tiếp tìm ông.""
Nói rồi,anh liền ra ngoài,tự mình láy xe đi tìm. Phó đình lúc này cũng huy động hơn 30 người của Tần gia, tiếp tục tìm kiếm...!
Đối với Tần Hạo Thiên mà nói, ông cụ Tần ( ông nội) không chỉ là ông mà còn là cha, là mẹ, là chỗ dựa tình thương duy nhất của anh.
Bởi vì khi anh 10 tuổi, thì ba mẹ anh đều đã không còn, do gặp tay nạn máy bay, khi hai người đi công tác ở nước ngoài trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.